Nghe xong những lời này của Mật Nghi, trong lòng Hành Ngọc chỉ có một ý niệm: Thì ra Hợp Hoan Tông không chỉ sản xuất ra nhiều kẻ vô lại, mà còn có rất nhiều tra nữ.
Những lời này thật cặn bã a.
Lúc quyến rũ hắn, trêu chọc hắn không cảm thấy tính tình hắn trầm lặng không thú vị, sau khi lấy được liền cảm thấy hắn là "phong cảnh nhợt nhạt không thay đổi."
"Cho nên ngươi câu dẫn hắn sa đọa, câu dẫn hắn phản bội tông môn vì ngươi, nhưng đến cuối cùng lại vứt bỏ hắn vào trăm năm trước?"
Chẳng trách Viên Tĩnh lại nói ra những lời như "Trong thế tục này, nụ cười và lời nói của yêu nữ không thể tin được".
Ba trăm năm trước, hắn nhất định đã từng hãm sâu vào những lời dối trá và nụ cười của Mật Nghi.
Trong mắt Mật Nghi ngậm màu nước, bên trong tràn đầy lấp lánh.
Nữ nhân như vậy cho dù thọ mệnh sắp hết, cũng giống như vưu vật phong tình vạn chủng.
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, cảm thấy ta đang lừa gạt Viên Tĩnh sao? Không, năm đó ta thân là thủ tịch đệ tử của Hợp Hoan Tông, có được rất nhiều nam nhân, nhưng đối với ta Viên Tĩnh vẫn là người đặc biệt nhất.
Lúc tình nồng, ta cũng nguyện ý vì hắn từ bỏ tông môn."
Ba trăm năm trước, Mật Nghi là đệ tử kinh tài tuyệt diễm nhất của Hợp Hoan tông, trong bát đại chính đạo môn phái và năm đại tà đạo tông môn cũng nổi danh hiển hách.
Khi đó, nàng được sư phụ, chưởng môn Hợp Hoan Tông cùng Thái thượng trưởng lão dốc lòng bồi dưỡng.
Lúc ấy nàng chưa tới trăm tuổi đã đột phá Kim Đan kỳ, nếu như làm theo từng bước, trong vòng ba trăm tuổi tất thành Nguyên Anh kỳ.
Nhưng khi ra ngoài lịch luyện, nàng gặp được Viên Tĩnh đang truyền đạo nơi phàm tục, thấy mặt mày không tầm thường, khí chất trong trẻo cũng dịu dàng đến cực hạn, nên đã sinh lòng động tâm, phải mất mấy chục năm quyến rũ Viên Tĩnh mới phá giới vì nàng.
Về sau Vô Định Tông đến Hợp Hoan Tông vấn trách, muốn đem Viên Tĩnh mang về Vô Định Tông chịu trừng phạt.
Nàng vì muốn cùng Viên Tĩnh ở bên nhau, dứt khoát phản bội Hợp Hoan Tông, từ bỏ địa vị dễ đạt được như trở bàn tay của mình.
Loại tình cảm ngày xưa, chưa từng nhiễm một chút tạp chất giả dối nào.
"Nhưng sau đó ta phát hiện ra rằng, thứ ta yêu chính xác là sự khắc chế và lạnh lùng, theo đuổi niềm vui vầy khi các nước thân mật cùng những người thánh khiết.
Nếu ta truy cầu tất cả những điều này thì sao?" Mật Nghi nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút trống rỗng, "Còn có cái gì đáng để quyến luyến dừng lại sao?"
"Ngươi biết không, ta là mị tu, tu luyện chính là song tu đại đạo.
Chỉ dựa vào Viên Tĩnh, không cách nào hoàn toàn phối hợp với ta để tiến hành tu hành." Mật Nghi đứng lên, nàng tựa hồ có chút kích động, "Sau khi ở cùng một chỗ với Viên Tĩnh, tu vi của ta gần như ngưng trệ, thời gian hai trăm năm qua cũng chỉ từ Kim đan sơ kỳ tiến vào Kim đan trung kỳ."
"Đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ cam tâm sao?"
"Những người đã từng bị ta đè ép không thể ngóc đầu, chỉ xứng ngước lên nhìn ta, bây giờ cảnh giới đều vượt qua ta."
"Tu chân giả trộm linh khí của thiên địa, đạp lên năm tháng trường sinh.
Nguyên bản là một nhóm người có khả năng tiêu dao trường sinh nhất, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người cùng thế hệ tiến vào Kim đan hậu kỳ, thậm chí là Nguyên Anh kỳ, ngươi nói ta phải cam tâm như thế nào? Cái loại ý niệm không cam lòng trong đầu này càng ngày càng nồng đậm, thời điểm đi đến bước kia ta rất áy náy, nhưng sau đó ta vẫn đi bước đó."
Kết hợp chuyện song tu đại đạo để cân nhắc, bước kia có nghĩa là cái gì cũng không khó đoán.
"Dường như Viên Tĩnh nhận ra cái gì đó, hắn đối xử với ta ngày càng tốt.
Nhưng cái loại tốt này, chỉ khiến ta càng ngày càng không cam lòng, cũng càng thêm áy náy.
Khi tình yêu xen lẫn áy náy, sẽ nhịn không được trốn tránh, vậy nên một ngày nào đó ta đã chân chính ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, thả hắn tự do."
Hành Ngọc cười lạnh: "Thả hắn tự do sao? Ngươi thấy hắn thật sự đã được giải thoát hay sao?"
Trong mắt Mật Nghi mang theo ngọn lửa sáng rỡ: "Đây không phải là ý định ban đầu của ta."
Vẻ mặt Hành Ngọc châm chọc: "So với ta, ngươi lại càng hiểu rõ tính tình Viên Tĩnh hơn, vậy mà ngươi thật sự không đoán được sau khi ngươi rời đi hắn sẽ biến thành cái dạng gì sao?"
"......"
Mật Nghi hít sâu hai hơi, tránh không trả lời.
Nàng nhìn về phía cửa sương phòng: "Viên Tĩnh, ngươi đang đứng bên ngoài sương phòng đúng không? Vào đây đi, hôm nay chúng ta sẽ đem tất cả khúc mắc trong lòng nói ra rõ ràng."
Hành Ngọc ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sương phòng.
Khó trách vừa rồi Mật Nghi còn đang tán gẫu với nàng và Liễu Ngộ, quay đầu liền nói đến những chuyện cũ phủ bụi kia.
Xem ra Mật Nghi đã sớm nhận ra Viên Tĩnh đứng ở bên ngoài nghe.
Viên Tĩnh là tồn tại có tu vi cao nhất trong tửu lâu, nếu như hắn thật sự muốn tận lực thám thính, cuộc đối thoại giữa nàng và Mật Nghi tuyệt đối không thể gạt được Viên Tĩnh.
Sau khi Mật Nghi nói xong câu kia, ngoài cửa sương phòng yên tĩnh thật lâu, thật lâu.
Sau đó, có người giơ tay đẩy cánh cửa đóng chặt.
Lực đẩy cửa có chút không khống chế được, cánh cửa nguyên vẹn không tổn hao gì cư nhiên bị đẩy đến kêu lên kèn kẹt.
Viên Tĩnh yên lặng đứng ở nơi đó, còn duy trì tư thế đẩy cửa, thân ảnh phảng phất như một pho tượng ngưng đọng vĩnh hằng.
Mà Liễu Ngộ một thân tăng bào xám tro đang đứng bên cạnh hắn.
"Thì ra Phật tử cũng ở đây, chi bằng cùng nhau tiến vào đi." Mật Nghi khẽ cười lên tiếng mời.
Liễu Ngộ không nói gì.
Chỉ là thần sắc hắn không chút cảm xúc, bình đạm giương mắt nhìn, ánh mắt xẹt qua người Mật Nghi.
Ánh mắt như vậy, vô bi vô hỉ lại vô dục vô cầu, phảng phất như Đức Phật ngồi ngay ngắn trên đài sen trong cõi phật vô biên đang rũ mắt nhìn xuống nhân gian.
Liễu Ngộ thân là tiên thiên phật cốt, vừa mới sinh ra không lâu đã được đưa vào Vô Định Tông.
Mấy chục năm nay hắn chỉ tu luyện Phật pháp, thiếu đi sự mài giũa đối với nhân tình thế thái, có lúc lại càng không hiểu chúng sinh đang khổ sở vật lộn với cái gì.
Bất quá hắn vốn là nhân vật tâm như gương sáng, rất nhiều chuyện Hành Ngọc bóc trần lớp giấy đó cho hắn, mà chính hắn cũng có thể học một biết mười.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Ngộ vẫn luôn kiên nhẫn quan sát hai người Viên Tĩnh và Mật Nghi.
"Mật đạo hữu." Liễu Ngộ lên tiếng, "Phật tu và tu sĩ nói chung đều là những người mong cầu trường sinh đại đạo."
Khi nói lời này, Liễu Ngộ liếc mắt nhìn Hành Ngọc: Lời này chính nàng đã từng nói với hắn.
"Thánh khiết giả trong miệng ngươi, chẳng qua là tu sĩ cải đạo tín ngưỡng mà có thể khắc chế dục vọng bản thân mà thôi.
Nếu ngươi không rõ mình muốn lấy cái gì, thì cần gì phải hủy hoại đạo hạnh của người khác? Ngươi hôm nay nói đường hoàng đến đâu, đều là vì mình cô phụ người khác mà từ chối, cuối cùng cũng chỉ để cho người ngoài cuộc nhìn thấu nội tình của ngươi mà cười trộm không thôi."
"Ngươi ruồng bỏ tông môn đã dày công bồi dưỡng ngươi, đây là bạc tình bạc nghĩa; ngươi phản bội lời hứa đã từng thề nguyền, nói ra những lời vừa rồi, càng là vô liêm sỉ."
Hắn dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất để nói những lời khinh miệt nhất.
Sắc mặt Mật Nghi trắng bệch, tâm tư dao động liên tục ho ra vài ngụm máu.
Sau một khắc, Liễu Ngộ lại nhìn Viên Tĩnh bên cạnh hắn —— mi tâm Viên Tĩnh nhíu chặt, vẻ mặt bi thương.
Khi nghe Liễu Ngộ chỉ trích Mật Nghi, hắn mới dần hồi thần từ trạng thái đi vào cõi thần tiên.
"Khi bị yêu nữ làm rung động, ý đồ cùng nàng ở bên nhau, ngươi thật sự đã nghĩ tới vấn đề va chạm giữa hai người chưa? Đa số vấn đề phu thê phàm tục gặp phải là củi gạo dầu muối