- Tâm Anh , ta cảm thấy ngươi đặc biệt có duyên với xe hơi a.
Hạo Thiên bỗng dưng mỉm cười nói.
- Ngươi xem ngươi nghề nghiệp là người mẫu xe hơi.
Mà ngươi lần đầu cũng là ở trên xe hơi a.
- Ngươi đi chết a.
Trương Tâm Anh đỏ mặt gắt giọng.
Cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy cũng đúng.
Chính bản thân mình vì sinh hoạt mà phải làm cái nghề này.
Lại cũng chính bản thân mình lần đầu cũng ở trên xe hơi mất đi , cái này cũng không khỏi quá cái kia một chút.
- Tốt tốt.
Không đùa ngươi.
Mà ngươi không có cho Trương Di gọi điện thoại ?
- Ta quên.
Hiện tại liền gọi.
Trương Tâm Anh vội vàng lấy ra điện thoại , ý định gọi điện thông báo với mẹ nàng một chút.
Nhưng là nhớ ra gì đó , trừng mắt nhìn hắn nói :
- Hạo Thiên , ngươi mau bắt đền ta.
- Đền ? Cái gì bắt đền ?
- Chính là bởi vì ngươi , tối hôm qua mẹ ta đem toàn bộ váy cùng quần ngắn vứt bỏ.
Phốc
Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng đồng thời cũng bội phục Trương di.
Chính mình chẳng qua chỉ là nói nói như vậy , lại khiến cho Trương Di đem toàn bộ quần áo hơi ngắn loại kia đem vứt bỏ.
Quả nhiên ngưu bức.
Hắn trong lòng không khỏi đối với Trương di giơ lên ngón tay cái.
Hắn đưa tay vuốt vuốt mũi , nhìn nàng nói :
- Nếu không ta đưa ngươi đi mua vài bộ.
- Hừ.
Không mua , mua về mẹ ta lại đem vứt.
- Cái kia nếu nàng hỏi thì ngươi nói là ta cho ngươi mua.
Như vậy nàng có thể sẽ không vứt.
Trương Tâm Anh suy nghĩ chốc lát , nói :
- Kia được rồi.
.................................................!
Hạo Thiên lúc này mới chú ý tới , Trương Tâm Anh hôm nay mặc một thân váy dài liền áo màu trắng.
Xinh đẹp tinh xảo gương mặt có một chút hồng hào của men rượu , mái tóc dài đen phiêu dật ....!Tất cả những thứ này khiến cho nàng trở lên vô cùng kiều diễm , thật giống như trong mộng đi ra tiên tử , để cho người ta không tự chủ được có loại tim đập nhanh cảm giác.
- Hạo Thiên , ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Trương Tâm Anh đảo đảo đôi mắt , hiếu kỳ hỏi.
- Ta đang suy nghĩ ngươi chừng nào thì trở về bầu trời.
Hạo Thiên nhìn nàng , khẽ mỉm cười nói.
- A?
Trương Tâm Anh khẽ a một tiếng , trong lúc nhất thời chưa có hiểu ra sao.
- Ngươi không phải là từ trên trời phủ xuống nhân gian thiên thần sao?
Hạo Thiên cười nói.
- Hì hì , vậy ngươi có hay không thích ta cái này thiên thần ?
Trương Tâm Anh có chút ngượng ngùng , mặt hơi đỏ lên , cười tươi như hoa , mở miệng hỏi lại hắn.
- Ta sẽ không.
So với thiên thần thì ta càng yêu thích vài phút trước vị kia ác quỷ.
-.
.
.
Ngươi cái Lưu manh ! Bại hoại .....!
Nghe ra trong lời nói ý tứ Trương Tâm Anh xấu hổ khẽ gắt một tiếng , duỗi ra bàn tay ở trên cánh tay hắn nhẹ véo nhẹ một tí.
Híii
Diệp Trần giả vờ giả vịt hít ngụm khí lạnh , khoa tay múa chân kêu lên
- Mưu sát lão công rồi.
Cứu mạng.
Trương Tâm Anh nghe hắn như thế kêu lên , nàng càng thêm xấu hổ , vội vàng dùng tay che ở miệng của hắn.
Hạo Thiên lúc này thì thuận thế một tay ôm lấy nàng vào trong ngực mình.
Bởi vì hai người hiện tại đang ở một toà Trung tâm mua sắm , cứ như vậy đứng ôm ấp tình cảm khiến không ít độc thân người bất mãn mà không làm gì được.
Không ít những ánh mắt ghen tị , hâm mộ thậm chí là hận tập trung vào hai người.
Độc thân cẩu ghét nhất là điều gì , tất nhiên là người khác ở trước mặt bọn họ vung thức ăn cho chó ( thể hiện tình cảm ).
Hạo Thiên da mặt khá dày lên không để ý tới , nhưng Trương Tâm Anh lại khác , mọi người ánh mắt khiến nàng xấu hổ không thôi.
Vội vàng đẩy đẩy hắn ra , nói :
- Chúng ta ...!Đi mua đồ ....!
Nói xong ôm lấy cánh tay của hắn ý định kéo đi , nhưng mà nàng kéo hoàn toàn bất động.
Nhìn về phía Hạo Thiên thì thấy hắn đang xụ mặt nhìn mình.
Bộ dạng ngươi nếu không có cho ta ích lợi , ta không đi.
Không có cách nào