- Hả giận chưa ?
Trên xe , Lý Minh Nguyệt tháo xuống khẩu trang , mỉm cười xinh đẹp nhìn đang lái xe Hạo Thiên , hỏi.
- Ừm ?
Hạo Thiên đại não có chút theo không kịp nàng tư duy.
Liếc mắt nhìn nàng một chút.
Ý hỏi ta hả cái gì giận.
- Ngươi như vậy trang bức đánh mặt người ta , hết giận rồi chứ ?
- Trang bức ? Không có a.
Ta là giúp cho ngươi xả giận có được không.
Hừ hừ ...!Ta bảo bối nào đến phần người khác bắt nạt.
Nói nói , hắn sau đó còn bổ sung thêm một câu :
- Ta bảo bối chỉ có thể một mình ta được bắt nạt.
- Bá đạo.
Lý Minh Nguyệt cười tươi như hoa nói.
Nhớ tới gì đó , Lý Minh Nguyệt liền hỏi :
- Đúng rồi.
Ở nhà mấy đôi giày kia là ngươi mua cho ra ?
- Đúng nha.
Thấy đẹp mắt , lại thích hợp với ngươi phong cách ăn mặc , liền mua.
Hạo Thiên tùy ý đáp.
Mấy ngày trước hắn có đặt mua cho nàng vài đôi giày , hiện tại nàng không nhắc tới , hắn đều nhanh quên.
- Nhận hàng rồi ? Đi thử hay chưa ?
- Còn không có thử nha.
Ta còn chưa biết là của ai , làm sao dám đi thử.
- Ngốc nghếch.
- Ngươi mới ngốc đâu.
Lý Minh Nguyệt không phục cãi lại một câu.
Sau đó nhỏ giọng nói :
- Hạo Thiên , sau này ngươi đừng mua đồ cho ta nữa.
- Sao vậy ? Ghét bỏ đồ ta mua rồi ?
- Không phải.
Mà là ...!
- Là thế nào ?
- A ...!Ngươi có hay không nghĩ tới đồ ngươi mua ta có thể không vừa người nha.
Đúng , chính là như vậy ...!Cho nên sau này thiếu gì ta tự mua được rồi.
Lý Minh Nguyệt kỳ thật muốn nói là đồ ngươi mua đều quá mắc.
Nàng đều không nỡ mặc.
Hạo Thiên mua đồ cho nàng toàn là hàng hiệu chủng loại kia.
Cho lên giá cả không cần nghĩ cũng biết là như thế nào.
Làm một cái giản dị nữ nhân , Lý Minh Nguyệt nàng làm sao có thể như vậy hoang phí.
Cho nàng lựa chọn lời nói , nàng chắc chắn sẽ lựa chọn ít tiền quần áo loại kia.
Đỡ tốn tiền nha , hơn nữa khi nàng mặc cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Không cần phải từng li từng tí giữ gìn cùng không nỡ mặc.
- Không vừa người ? Bảo bối ngươi nhưng là trêu đùa ta đâu.
Hạo Thiên cười cười.
Ánh mắt nhiều thâm ý mà liếc nhìn nàng , nói :
- Trên thân thể ngươi , mỗi một bộ phận đều bị ta dùng tay nhiều lần đo đạc qua.
Ngươi dáng người , thân thể đường cong , bộ phận kích thước ...!Ta đều thuộc lòng đây.
Trên thân thể ngươi , mỗi một bộ phận đều bị ta dùng tay từng cái đo đạc qua?
Nghe thấy Hạo Thiên nói câu này , Lý Minh Nguyệt gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên.
Nàng khẽ gắt một tiếng.
- Phi ! Lưu manh bại hoại.
- Cái gì lưu manh bại hoại.
Ta nhưng chỉ nói sự thật.
Ngươi cái kia vòng một kích cỡ là ....!
- Không cho nói không cho nói.
- Ha ha ...!
Hạo Thiên cười vui một tiếng.
Chỉ bất quá hai giây sau đó ,phần eo đau nhói để hắn kêu lớn một tiếng :
- Nha ...!Lý Minh Nguyệt ngươi làm gì nhéo ta rồi ?
- Ai cho ngươi nói lung tung.
- ...!
- Đau sao ?
- Ngươi để ta nhéo lại , xem thử có đau hay không ?
- Hì hì ...!Vậy là rất đau rồi.
Cho ngươi chết á ...!
Lý Minh Nguyệt vui vẻ cười nói.
Bất quá nàng vẫn đưa tay giúp hắn xoa xoa.
Nói là có thể trên miệng nói nha , nhưng việc gì cần thì vẫn phải làm.
Nhà mình nam nhân , nàng không thương hắn thì còn có thể thương ai ?
...........................................!
- Hạo Thiên , ngươi rảnh rỗi thì tới chỗ ta một chút.
- Ừm ?
- Lần trước ta cầm nhầm đồ của ngươi ?
- Đồ của ta ?
Hạo Thiên tay cầm điện thoại , nghi hoặc hỏi.
Người gọi tới là Mộ Như Yên , nói tới hắn cũng đã khá lâu không có cùng nàng gặp mặt.
Ân , từ lần trước buổi đi chơi khu vui chơi kia đi.
- Đúng nha.
Lần trước ta không chú ý , cho nên cầm nhầm.
Ngươi rảnh thì tới lấy đi.
Mộ