- Aaa.
...!Ngươi...!Ngươi....!
Nữ nhân cảm nhận trên mặt đau rát , chỉ tay vào Hạo Thiên tức giận không nói thành lời.
Nàng nhưng bị một cái nam nhân đem tiền đập vào mặt !
- Ngươi cái gì mà ngươi.
Chúng ta đi.
Hạo Thiên liếc nhìn nữ nhân một cái , sau đó kéo lấy Lý Minh Nguyệt ý định rời đi.
- Ngươi đứng lại.
- Ừm ?
Có người chặn chính mình đường.
Hạo Thiên ngước mắt nhìn thì thấy là một cái mỹ nữ.
Dung mạo xinh đẹp , ngũ quan thanh tú thể loại kia.
Nàng mặc trên người một bộ màu đen tây trang.
Rất không tệ dáng người.
Ở hắn xem ra chặn đường vị này mỹ nữ dung mạo cùng dáng người có thể cùng Diệp Hồng Ngư so sánh.
- Ngươi mau cho các nàng xin lỗi.
Chuyện này ta sẽ bỏ qua.
Chặn đường mỹ nữ nhìn Hạo Thiên nói.
Mà phía sau đám kia nữ nhân thấy vị này chặn đường mỹ nữ sau , vội vàng chạy lại.
Vừa rồi nữ nhân bị Hạo Thiên ném tiền vào mặt cũng chạy tới , nói :
- Thanh Thanh , ngươi không phải là Thẩm phán sao ? Ngươi phải làm chủ cho ta a.
- Tiểu Triệu , ngươi yên tâm.
Được gọi là Thanh Thanh nữ nhân vỗ vỗ tay , trấn an Tiểu Triệu , cũng là nữ nhân bị Hạo Thiên ném tiền vào mặt.
Nàng sau đó nhìn Hạo Thiên , nói :
- Cho nàng nói xin lỗi.
Ta sẽ không làm khó ngươi.
- Làm khó ta ? Ngươi bị bệnh a ?
Mặc dù đối phương là một cái mỹ nữ , nhưng Hạo Thiên lúc này cũng không có cho nàng sắc mặt tốt.
Thường nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã , cùng đám này nữ nhân làm bạn , hiển nhiên cũng không phải là dạng tốt lành gì.
- Ngươi ...!
- Ngươi cái gì mà ngươi.
Bọn họ nói ngươi là thẩm phán ? Tốt a , vậy ngươi nói ta vì cái gì phải xin lỗi bọn họ ?
- Ngươi vừa rồi ném tiền vào mặt nàng.
- Theo ta biết trong pháp luật hiện tại cũng không có điều luật xử phạt về loại hành vi này ?
Trần Thanh Thanh á khẩu không trả lời được.
Nàng là thẩm phán làm sao không biết loại chuyện này ?
Trong điều luật chỉ có ném rác thải , đồ bẩn vào người khác mới là hành vi phạm tội.
Nhưng là tiền cũng không phải là đồ bẩn hay rác rưởi a.
- Ngươi một cái đại nam nhân lại ném tiền vào mặt một nữ nhân , ngươi nghĩ bản thân mình không lên xin lỗi ?
- Vị này Thẩm phán , ta cảm thấy mình làm không có sai , cũng không vi phạm pháp luật.
Như vậy việc gì ta phải xin lỗi ?
- Ngươi ...!
- Ngươi cái gì mà ngươi.
Hạo Thiên giang rộng hai tay , cười đểu nói :
- Ngươi sao không đi hỏi một chút bạn ngươi , nàng làm gì mà để người khác ném tiền vào mặt ? Đúng , chỗ này còn nhiều người như vậy , ngươi không hỏi xem là ai đúng ai sai đã bắt ta phải xin lỗi.
Ngươi Thẩm phán viên hẳn là trình độ cũng không ra sao đi.
- Ngươi ....!
- Còn ngươi ngươi.
Ngu ngốc người.
Hạo Thiên ngắt lời Trần Thanh Thanh , sau đó kéo lấy Lý Minh Nguyệt đi ra cửa.
Trần Thanh Thanh lúc này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng đường đường là thẩm phán , vậy mà hôm nay bị một người ở nàng lĩnh vực làm cho nàng tức giận không nói lên lời.
- Tiểu Triệu.
Nói một chút đầu đuôi sự việc.
Trần Thanh Thanh ổn định lại một chút tâm trạng , xoay người sang hỏi chính mình bạn bè.
Xung quanh đám người nhỏ tiếng nghị luận nàng nhưng là nghe thấy.
Đa phần là nói tiểu Triệu các nàng không đúng , như vậy vấn đề hiển nhiên là ở trên người nàng bạn bè.
.....!
- Mọi chuyện là như