- Ha ha, ta bảo bối.
Hạo Thiên tay cầm điện thoại cười nói.
- Ta còn tưởng rằng ngươi quên luôn ta rồi !
Trong điện thoại truyền ra Trương Tâm Anh thanh âm.
Nàng thanh âm mang theo chút buồn bã , u oán.
- Làm sao có thể.
Mỗi ngày ta cũng đều nghĩ tới ngươi a.
Tuy nhiên đích thật mấy ngày không có tìm Trương Tâm Anh , Hạo Thiên xác thực là có lỗi.
Bất quá da mặt dày hắn lập tức liền hoa ngôn xảo ngữ , nói :
- Không phải là gần đây vô cùng bận rộn sao , ngươi mấy ngày này như thế nào? Có hay không đúng giờ ăn cơm , có hay không chăm chỉ phấn đấu rồi ?
- Hừ hừ, tạm tin ngươi.
Gần nhất ăn uống có chút quá mức nha , sắp thành heo mập.
Trương Tâm Anh hừ nhẹ một chút , sau đó có chút nũng nịu , nói :
- Hạo Thiên , có phải hay không hiện tại ta hình dáng như thế nào ngươi cũng không nhớ ?
- Trời xanh chứng giám.
Ta có thể là quên ăn quên ngủ , cũng không thể quên được ngươi a.
Hạo Thiên một bộ thâm tình nói , mặc dù lời nói có thể khiến đám độc thân cẩu buồn nôn vô cùng.
- Hạo Thiên , ta nhớ ngươi.
.
.
- Đến mức nào nhớ ?
- Ta nhớ ngươi , rất muốn rất muốn vô cùng muốnn ...!
Trương Tâm Anh lập tức liền nói.
Thanh âm mềm mại dễ nghe , khiến người xương cốt xốp mềm.
Hạo Thiên da đầu tê dại một chút.
Cái này thanh âm nhưng là hắn cưỡng lại không được a.
Muốn mạng ...!
- Kia ...!Buổi chiều ta tới tìm ngươi.
- A ...!
- Làm sao rồi ?
- Buổi chiều ta nhưng phải đi học a.
Đi học ?
Trương Tâm Anh bình thường không phải là chỉ học buổi sáng hay sao ?
Hạo Thiên có chút nghi hoặc , chưa kịp hỏi thì thấy nàng giải thích , nói :
- Hiện tại sắp nghỉ hè.
Trường học vì muốn hỗ trợ học sinh nghèo mà muốn dồn buổi học.
Cho học sinh sớm nghỉ hè á.
Hạo Thiên nghe xong , nghĩ nghĩ nói :
- Như vậy.
..
Buổi chiều tan học ta đợi ngươi ngoài cổng.
Được chứ ?
- Ân ...!Lão công ta yêu ngươi nhất rồi.
Điện thoại truyền tới Trương Tâm Anh vui sướng thanh âm.
Cùng nàng nói chuyện thêm vài câu nữa sau đó tắt máy.
Hạo Thiên ngồi tựa trên ghế , như có điều suy nghĩ.
Ân
Xem ra phải dành nhiều hơn một chút thời gian cho Trương Tâm Anh mấy người.
Ít nhất cũng phải làm một cái xứng chức bạn trai nha.
- Hạo Thiên ?
Đột nhiên một cái thanh âm cắt đứt hắn mạch suy nghĩ.
Hạo Thiên nhìn về phía thanh âm phát ra thì thấy là đứng ở cửa phòng Lý Minh Nguyệt.
Ánh mắt vừa nhìn tới thì lập tức sáng lên.
Lý Minh Nguyệt trên người lúc này mặc một cái quần thun co giãn đến đầu gối khoảng chừng , nửa người trên mặc một cái hiện tại đang rất được yêu thích hở rốn áo thể thao.
Hoàn mỹ chữ S thân hình hiện ra trong tầm mắt hắn.
Bình thường xoã xuống mái tóc cũng được buộc gọn gàng về phía sau , thành tóc đuôi ngựa kiểu kia.
Xinh đẹp , hoàn mỹ a.
Thầm khen một tiếng , sau đó Hạo Thiên cười hỏi :
- Tập gym sao ? Bảo bối.
- Đúng vậy nha.
Lý Minh Nguyệt nói nói.
Sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Hạo Thiên lập tức chụm hai chân lại , để cho nàng có thể ngồi xuống trên đùi mình.
Này hắn nhưng đã trở thành thói quen.
Bình thường ở trên ghế nàng không ngồi thì lại gối đầu trên đùi hắn.
Lâu ngày nhưng thành một cái thói quen.
Lý Minh Nguyệt nhanh chóng ngồi xuống , hai tay ôm lấy cổ hắn , cười nói :
- Ngươi nhưng là đáp ứng hôm nay cùng ta tập , không được nuốt lời.
- Yên tâm a , bảo bối.
- Hì hì ...!
Lý Minh Nguyệt vừa lòng cười vui một tiếng.
Hạo Thiên nhìn nàng xinh đẹp khuôn mặt , không nhịn được đưa hai tay bấu véo nàng hai má , nói :
- Ta nói bảo bối ngươi giống như càng ngày càng