Lần này, Trần Mặc liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong đầu đạo sĩ, nhẹ nhàng đi từ ghế sô pha đến bên cạnh bàn trà."Con đường tu luyện, nghịch thiên tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lấy tuổi tác bàn luận bối phận, chỉ dùng thực lực để phân tôn ti."Vẻ mặt Trần Mặc vô cùng nghiêm túc, giống như là một vị đại sư đứng ở đỉnh cao võ đạo, chỉ điểm càn khôn (*).(*) Có nghĩ là cả thế giới đều nằm trong tay.Rác!Trần Mặc chập ngón tay lại, giống như dao, đánh vỡ một góc bàn trà gỗ màu nâu làm bằng gỗ thật.
Một góc bàn trà làm bằng gỗ thật còn kiên cố, rắn chắc hơn so với cục gạch, lập tức bị cắt xuống một cách chính xác, vết cắt vô cùng bằng phẳng.Cho dù là chưa đạt được cảnh giới Ngưng Khí, thực lực bây giờ của Trần Mặc, đã có thể so với Nội Cảnh Tiểu Thành Vũ Giả, đạo sĩ nhìn qua bàn trà bị mất một góc kia, không có chút đau lòng nào, trái lại vẻ mặt kích động: "Nội Cảnh Vũ Giả, ra tay như đao, chém vàng bẻ ngọc, không phải nói chơi!""Tôi có mắt không trọng, không biết chân nhân(*), thật xấu hổ!"(*) Đây là cách xưng hô kính trọng, dùng trong giới tu tiênĐạo sĩ quỳ gối "bịch" xuống một tiếng, trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi!"Trần Mặc gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng, mặc dù tuổi đạo sĩ không còn nhỏ nữa, nhưng tâm tư thông minh, có thể bồi dưỡng được."Đúng lên đi!"Trần Mặc thuận tay nâng lên trong không trung, đạo sĩ cảm thấy có một lực vô hình đang nâng thân thể của mình lên, khiến ông ấy không tự chủ được mà chậm rãi đứng lên.Lần này, đạo sĩ không còn chút lo nghĩ nào trong đầu nữa, đối với thực lực của Trần Mặc đã