Lý Cường thở dài một tiếng: "Ai, tôi không có chi lớn như cậu, tôi chỉ mua cho Dao Dao một cái đồng hồ treo tường, mới hơn một trăm thôi!"Chu Hào cười an ủi: "Hơn một trăm, cũng không ít, so với người số người đi tay không đến, cậu mạnh hơn nhiều lắm!"Nói xong, Chu Hào quay đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Mặc: "Cậu nói có đúng không, bạn học Trần Mặc!"Tất cả bạn học lập tức ngây người, bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Các bạn học đều nhìn thấy Trần Mặc đi tay không đến, lại không thấy Trần Mặc lặng lẽ nhét bao lì xì vào quầy thu ngân, Chu Hào đây là rõ ràng cố ý khiến Trần Mặc khó xử, nhục nhã Trần Mặc.
Một vài học sinh nam vốn dĩ ghen ghét Tưởng Dao và Trần Mặc quả thân cận, nhìn Trần Mặc, trong ánh mắt đều lộ ra sự chế nhạo, dáng vẻ chờ xem kịch hay.
Triệu Cương bỗng nhiên đứng lên, tức giận nhìn Chu Hào: "Cậu có ý gì? Sao cậu biết Trần Mặc không có chuẩn bị quà cho Dao Dao? Có lẽ mới này Trần Mặc quên mất, còn chưa kịp tặng cho Dao Dao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chu Hào vẻ mặt vô tội, mở hai tay ra, nói: "Triệu Cương, cậu làm gì kích động vậy? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, trưng cầu cách nhìn của Trần Mặc đối với quan điểm của tôi, tôi lại không có nói bạn học Trần Mặc đi tay không đến ăn uống miễn phí.
""Đúng rồi, cậu nói như vậy, trái lại tôi thật ra nhớ lại một chuyện, vừa rồi hình như bạn học Trần Mặc đi tay không đến thì phải?"Lý Cường lập tức phối hợp nói: "Không sai, tôi cũng nhìn thấy, bạn học Trần Mặc đi tay không đến.
"Nghe Lý Cường nói như vậy, những học sinh nam ghen ghét Trần Mặc quá thân thiết với Tưởng Dao, lập tức nói ra những câu chế giễu không có ý tốt.
Mấy học sinh nữ ở bên cạnh xem trò vui, che miệng lại, cúi đầu, âm thầm cười trộm.
Những bạn học vốn dĩ bởi vì bản thân mình tặng quà không bằng Chu Hào và Lý Cường, cũng khinh thường nhìn Trần Mặc, so với Trần Mặc đi tay không đến, bọn họ mạnh hơn rất nhiều.
Mấy học sinh nam có quan hệ tương đối tốt với Trần Mặc, mỗi người đều là vẻ mặt tức giận, thầm mắng hai người Chu Hào và Lý Cường hèn hạ.
Triệu Cuơng mặt đỏ tới tận mang tai, vốn định đúng ra giải vây cho Trần Mặc, không nghĩ đến biến khéo thành vụng, bị Chu Hào lợi dụng.
Lập tức, Triệu Cương có chút áy náy nhìn Trần Mặc, hy vọng hắn có thể chủ động chứng minh là bản thân có mang theo quà tặng đến.
Nhưng mà, Triệu Cương phát hiện, Trần Mặc rũ mắt xuống, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, cơ bản không có ý định ra mặt làm sáng tỏ.
Bất đắc dĩ, Triệu Cương đành phải tiếp tục nói chuyện thay Trần Mặc, nhưng giọng nói lại nhịn không được nhỏ đi một chút: "Tay không thì thế nào? Sao bọn cậu biết Trần Mặc không len lén chuẩn bị bao lì xì?"Triệu Cương nói xong, ngay cả chính cậu ấy cũng không tin, nếu thật sự Trần Mặc đã chuẩn bị bao lì xì, khẳng định vừa đến đã lấy ra, ai tặng quà mà lại đợi đến khi cơm nước xong xuôi mới đi tặng chứ?Chu Hào tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, trên mặt càng thêm khinh thường: "Bao lì xì? Bạn học Trần Mặc, cậu chuẩn bị bao lì xì cho Dao Dao sao? Bao nhiêu vậy? Mười đồng? Hay là hai mươi? Nhanh lấy ra cho các bạn học mở mang tầm mắt!"Ha ha