Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 3: Rừng cây đẫm máu (3).
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Thiên Tâm quyết trong cơ thể Vũ Ngôn cấp tốc vận chuyển, sáu giác quan thả lỏng tìm kiếm tay súng bắn tỉa thứ ba nhưng đáng tiếc Thiên Tâm quyết của hắn mới chỉ tu luyện tới tầng thứ hai nên phạm vi mà sáu giác quan có thể cảm nhận được cũng rất có hạn, chỉ có thể xác định được phương hướng đại khái của hắn chứ không có cách nào biết được vị trí chuẩn xác. Vũ Ngôn ra hiệu cho Hầu Tử, bảo hắn còn chưa tìm được vị trí của tay súng bắn tỉa kia. Thấy ánh mắt Hầu Tử đảo quanh, Vũ Ngôn cười nói:
- Không cần phải gấp gáp, chúng ta chặn ở đây hơn được phút nào thì bọn Đại Tráng an toàn được phút nấy.
Hầu Tử vui vẻ nói:
- Mấy thằng kia không biết bỏ ra bao nhiều tiền để mới cả đám này đến đây, xem ra chúng ta rất đáng giá đó.
Vũ Ngôn ngắt một cái lá bên cạnh cho vào mồm nhai nói:
- Ba thằng bắn tỉa, hai mười hảo thủ, theo giá thị trường cũng phải lên tới ba triệu đô đó.
- Ai ya! –
Hầu Tử tặc lưỡi:
- Vậy thì mấy người chúng ta không phải có giá mấy chục vạn đô một người sao. Ngần này đủ cho em lấy không biết bao nhiêu cô vợ đó!
Vũ Ngôn cười mắng:
- Có mày mới tính như vậy! Chúng ta bây giờ thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Nghe tiếng đạn bay bên người, Hầu Tử lại cười he he rồi sau đó nhẹ nhàng nói:
- Số 1, tao xin mày một việc được không?
Vũ Ngôn hơi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy đội hình bên đám lính đánh thuê đang không ngừng biến đối cùng phương vị bắn, nhưng không hề có ý định xông tới thì mới hơi chút thả lỏng.
Ngắm đúng đầu một gã đang lúc ẩn lúc hiện trong rừng cây, pằng ba phát, ba viên đạn bắn bay sọ đối phương, tiếp đó Vũ Ngôn lăn mình đến sau một cái cây ẩn nấp, nói với Hầu Tử:
- Có việc tốt gì cần tao hả?
Hầu Tử nói:
- Vạn nhất.......
Lại nhìn Vũ Ngôn nói tiếp:
- Tao chỉ nói là vạn nhất thôi nhá. Vạn nhất tao không trở về được.....
Vũ Ngôn đưa tay cắt ngang lời Hầu Tử hắn nói:
- Nói bậy bạ gì đó. Chúng ta còn phải mới bọn họ đi ăn cua lớn hấp nữa mà.
Hầu Tử xả một băng đạn, thay đổi vị trí nấp, cười nói:
- Tao cũng muốn ăn cua lớn hấp mà. Nhưng tao chỉ nói vạn nhất.... Vạn nhất tao không trở về được. Số 1, mày giúp tao chăm sóc người trong nhà tao nha.
Lòng Vũ Ngôn trầm xuống, hắn với Hầu Tử đều rất rõ rằng, đối mặt với kẻ địch như thế kia thì tỷ lệ hai người bình yên trở về là rất thấp, gần như bằng 0.
Vũ Ngôn nghe Hầu Tử tiếp tục nói:
- Trong nhà tao cũng không đông, chỉ có một em gái đang học lớp 11, sang năm sẽ thi đại học. Vốn tao nghĩ muồn kiếm thêm một chút tạo điều kiện tốt nhất cho nó học đại học nhưng hiện tại xem ra đã không thể hoàn thành tâm nguyện này rồi.
Vũ Ngôn nhớ tới em gái của mình, tiểu nha đầu có phải đang ở nhà chờ anh về hay không. Lại nhớ tới vị sư phụ đã chăm sóc hai anh em mình từ nhỏ, không biết lão nhân gia người giờ có khỏe không? Còn cả nữ hài tử dưới chân núi nữa, cây sáo trúc mình tặng, liệu cô ấy còn giữ không, đã ba tháng rồi không có liên lạc với cô ấy rồi.
Hai mắt Hầu Tử nhìn chằm chằm vào khu rừng phía đối diện, nói tiếp:
- Số 1, mày nếu không tham gia quân ngũ có phải năm nay cũng thi đại học không. Tao cũng rất muốn lên đại học nhưng tiếc rằng điều kiện trong nhà tao không được tốt lắm, với cả thành tích học cũng kém nữa.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Đừng lo! Trở về tao bổ túc cho mày, sang năm chúng ta cùng vào đại học.
Trong mắt Hầu Tử lóe lên tia hưng phấn, động tác càng trở nên nhanh nhẹn, hắn bắn ngã một tên sau đó xoay người dựa sát bên người Vũ Ngôn nói:
- Thật ư? Số 1, mày đúng là rất lợi hại. Tao nghe nói mày mười lăm tuổi đã tự học xong chương trình trung học, ngay cả tiểu thiên tài Số 9 cũng rất bội phục mày.
Vũ Ngôn đang định nói tiếp thì thấy ở bụi cỏ bên kia chợt lóe lên ánh sáng màu trắng, đó chính là ánh sáng do sự khúc xạ ánh mặt trời từ ống kính ngắm của khẩu súng bắn tỉa khi di động tạo ra. Vũ Ngôn ra hiệu cho Hầu Tử rằng đã phát hiện mục tiêu, thấy thế Hầu Tử cười cười rồi dựng ngón cái với Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn ôm khẩu súng ngắm lên, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh, Thiên Tâm quyết vận chuyển khắp toàn thân, toàn bộ tinh thần tập trung vào khu rừng đối diện. Lúc này Vũ Ngôn hoàn toàn bước vào trạng thái hòa hợp với thiên địa. Trạng thái bình thản tự nhiên này chính là cái quý giá nhất đối với một tay súng bắn tỉa. Mục tiêu ngụy trang vô cùng xuất sắc, trong kính ngắm Vũ Ngôn cũng đã tìm được mục tiêu nhưng không cách nào xác định được vị trí hiệu quả nhất. Nếu bóp cò nhưng lại không thể một viên lấy mạng đối phương thì như thế, người chết chính là Vũ Ngôn hắn. Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn chính là pháp tắc của một tay súng bắn tỉa, nếu đi lệch khỏi pháp tắc đó thì trên chiến trường, người đó chỉ có con đường chết.
Hầu Tử thay đạn xong rồi ném một quả lựu đạn ra ngoài, sau đó hắn nghiêng người nằm hẳn xuống bắn. Vũ Ngôn thấy nòng súng của mục tiêu chợt lóe lên tia lửa liền nhân khoảnh khắc đối thủ bóp cò, Vũ Ngôn có thể cảm giác được tư tưởng của mình dường như hoàn toàn kết hợp với mặt đất dưới chân, tay như một cánh tay rôbôt tinh chuẩn kết hợp với cò súng mà không hề cảm thấy lực phản chấn, viên đạn xoay tròn bắn ra ngoài găm đúng trán mục tiêu. Tay súng bắn tỉa thứ ba cuối cùng cũng đã nằm xuống.
Bóp cò xong, Vũ Ngôn lập tức nghiêng người tránh né tìm một vị trí ẩn nấp mới. Bên đối diện, bọn lính đánh thuê điên cuồng càn quét. Đau đớn từ đùi truyền đến, Vũ Ngôn biết mình đã trúng đạn. Bên kia bỗng truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Vũ Ngôn gấp gáp nhìn về phía Hầu Tử ẩn núp cách đó không xa, thấy hắn đang dùng tay ôm chặt lấy bụng mình, hiển nhiên Hầu Tử cũng đã bị trúng đạn.
Vũ Ngôn thấy trên trán Hầu Tử đầy mồ hôi to bằng hạt đậu liền vội gọi:
- Hầu Tử, mày sao rồi?
Hầu Tử cười khổ:
- Con mẹ nó, bọn nhóc này định rửa ruột cho ông nội nó.
Bụng Hầu Tử liên tục chảy rất nhiều máu, ruột thì lòi hẳn ra ngoài, tay cũng không che hết. Vũ Ngôn nhảy tới bên người Hầu Tử rồi ôm lấy hắn. Hai má, môi của Hầu Tử chỉ trong khoảnh khắc bỗng trở nên tái nhợt khiến nước mắt Vũ Ngôn không thể tự chủ lăn dài xuống:
- Hầu Tử, mày thế nào rồi? Mày đừng làm tao sợ, chúng ta còn chưa đi ăn cua lớn hấp mà.
Hầu Tử liếm môi, ánh mắt vô lực nhìn Vũ Ngôn:
- Cua.... cua này xem ra tao......tao ....... tao không có phúc để hưởng rồi. Tiểu tử mày nếu có tâm...... khụ.... khụ.... thì mang em gái.... em gái tao đi ăn với. Nó lớn như vậy rồi nhưng tao.... tao vẫn chưa bao giờ dẫn nó đi ăn món gì ngon cả. Tao nợ nó.........
Từ mũi, từ miệng Hầu Tử lại chảy ra rất nhiều máu, ánh mắt hắn cũng trở nên tán loạn:
- Số 1, tao thấy em gái tao, nó đang tìm tao.
Hầu Tử miệng thì thào, tay duỗi ra như muồn bắt lấy cái gì đó, cơ thế cố gắng rướn lên rồi cánh tay bỗng nhiên dừng lại bất động giữa không trung rồi vô lực buông xuống.
Vũ Ngôn ôm chặt lấy Hầu Tử, nước mắt chảy xuống như mưa nhưng vẫn cố nhịn không khóc thành tiếng. Mà ở phía đối diện, bọn lính đánh thuê thấy bên này không nổ súng bèn di chuyển đội hình tới gần bên Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn dùng vải băng bụng Hầu Tử lại rồi nhìn khuôn mặt Hầu Tử hắn nói:
- Yên tâm đi người anh em, tao quyết không để mày rơi vào tay kẻ địch đâu.
Nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Hầu Tử rồi vuốt nhẹ đôi mắt đang trợn tròn của hắn xuống.
Vũ Ngôn tháo thiết bị liên lạc radio của hai người xuống, vận công vào hai tay chấn nát chúng rồi lại đập nát khẩu súng bắn tỉa của Đại Tráng, một tay cầm theo một khẩu súng tự động, đỡ thân thể Hầu Tử lên vai, sát khí toàn thân cuối cùng cũng không nén lại được mà bùng phát, rồi hắn đột ngột nhảy khỏi chỗ nấp không thèm che dấu nữa, súng quét một băng đạn, thần quang trong mắt chợt lóe lên, lạnh lùng hét:
- FOLLOW ME! (Theo tao!)
Đám lính đánh thuê không ngờ đối thủ lại có hành động như vậy, thoáng chốc sửng sốt, khi tỉnh lại, hơn mười họng súng lại điên cuồng phun lửa nhưng tất cả đạn bắn tới đều rớt ở phía sau Vũ Ngôn, thân hình Vũ Ngôn chợt lóe nhưng lại không lẩn vào trong khu rừng rậm rạp.
Một tên lính đánh thuê có màu da rám nắng nhìn tên da trắng cao lớn bên cạnh dùng tiếng Anh nói:
- Tiếp tục không, John?
Tên John sờ cái mũi cao cao của mình hừ một tiếng nói:
- Chúng ta tổn thất ba tay súng bắn tỉa vĩ đại và mười người anh em nhưng lại không tiêu diệt được một tiểu đội chỉ có sáu người, tên còn lại này chúng ta quyết không để hắn chạy trốn. Tao muốn tới xem, vị bằng hữu