Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 4: Biệt hữu động thiên (1)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Trong miệng, trong mũi, trong tai Vũ Ngôn đầy bùn đất, nhưng mùi hôi thối vẫn không làm ảnh hưởng tới hắn, bởi vì, quyền hô hấp hiện giờ đã đang dần rời xa hắn. Đầm lầy này là do Số 9 phát hiện ra khi bọn họ đi dò đường rồi đặt ký hiệu đặc thù ở đây. Vũ Ngôn biết lần này khó thoát thân nên đã hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, dẫn kẻ địch tới chỗ này. Hắn vận tâm pháp khinh công của sư môn lên, rồi chỉ bằng một hơi chân khí, lưng cõng di thể Hầu Tử thong thả di chuyển tới giữa đầm lầy cuối cùng không di chuyển thêm nữa. Chờ khi hắn mở miệng nói chuyện, hơi chân khí kia cuối cùng cũng tan hết, ao bùn rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của hai người liền cùng Hầu Tử đầm mình xuống.
Lúc này đầu óc Vũ Ngôn đã không còn tỉnh táo, rồi cũng không biết trầm xuống đó được bao lâu, miệng mũi đã không thể hô hấp, đan điền trống rỗng, chân khí mười mấy năm khổ tu đã tan hết, và phải nhờ vào ý chí ngoan cường chống đở một chút tỉnh táo cuối cùng nếu không e rằng hắn đã sớm ngộp thở rồi.
Vũ Ngôn cảm giác linh hồn dường như muốn rời khỏi mình mà đi, trong suy nghĩ hắn bỗng hiện lên hình bóng của một nữ hài tử. Cô ấy chắc là đã thi xong đại học. Nhưng liệu cô ấy còn có nhớ thiếu niên mê mê tỉnh tỉnh đã từng làm bạn với cô ấy hay không? Còn đứa em gái nhỏ, mất đi anh trai, em gái của anh, em nhất định phải kiên cường mà sống, phải hiếu thảo phụng dưỡng sư phụ.
Cuối cùng, những suy nghĩ miên man ấy cũng dần dần mất đi, chỉ là theo bản năng, tay hắn vẫn nắm chặt lấy di thể Hầu Tử không chịu buông ra. Tuyệt đối không thể để mất đi chiến hữu cùng sinh cùng tử với mình được. Đây là tín niệm đã khắc tận sâu trong suy nghĩ của Vũ Ngôn hắn.
Áp lực càng lúc càng lớn, rồi dần tách mở bàn tay vốn đã không còn sức lực của Vũ Ngôn ra. Cuối cùng Vũ Ngôn hắn đã không thể nắm được di thể của Hầu Tử nữa mà để mặc hắn tiến vào sâu vũng lầy. Vũ Ngôn mất ý thức, hai tay theo bán năng quơ quơ lung tung trong vũng lầy, trái tim cảm giác bị áp lực bức bách muốn nổ tung. Hắn muốn há mồm hô to nhưng đã không còn sức dù chỉ để há miệng.
Tay phải hình như quơ được một khối nham thạch cứng rắn lớn, Vũ Ngôn như bắt được một cọng rơm cứu mạng rồi ý chí kiên cường đã giúp cho Vũ Ngôn dùng hết chút sức lực cuối cùng mà liều mạng lao về phía khối nham thạch đó. Trong mơ hồ, hắn cảm giác thân thể mình chen vào một khe hở vô cùng hẹp, như kẹp giữa hai khối nham thạch vậy. Vũ Ngôn tin rằng, cho dù phải kẹp giữa hai tòa đao sơn thì hắn cũng nhất định phải đi vào không được phép chùn bước.
Dường như ý thức được hy vọng được sống, Vũ Ngôn cũng không biết lấy khí lực ở đâu cứ ra sức chui vào trong. Chui một hồi, một hơi cuối cùng đã biến mất gần như không còn. Trong lòng Vũ Ngôn thở dài đang định buông tha nhưng rồi lại thấy có chút không cam lòng. Vì thế, bất chấp tất cả, cả người hắn đột ngột tránh lên phía trên thì bỗng áp lực bên người chợt giảm, một ngọn gió trong lành lướt nhẹ qua bên tai. Ngay lập tức, Vũ Ngôn tựa như Trư Bát Giới ăn quả Nhân Sâm, cả người bỗng trở nên thoải mái rồi gấp gáp nôn hết nước bùn trong miệng ra, rồi ra sức hô hấp.
Cũng không biết qua bao lâu, bộ não thiếu dưỡng khí dần dần khôi phục. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy lúc này mình dường như ở trong một kẽ nứt lạnh vô cùng. Gạt bùn dính trên mắt xuống rồi chầm chậm mở ra, hắn thấy nửa người mình ngập trong bùn, còn thân không ngờ ở giữa một huyệt động rất lớn. Cái huyệt động này dốc dốc về phía trước, lại rất sâu, trên cùng có ánh sáng, hình như còn thông với một cái động khác nữa. Chỉ là không biết vì sao sơn động này lại có nhiều hàn khí khiến Vũ Ngôn có cảm giác lạnh run như vậy.
Làm một lính đặc chủng cần phải có trí óc bình tĩnh và ưu thế ấy ngay lập tức đã phát huy tác dụng. Vũ Ngôn phân tích tình huống hiện tại. Vị trí huyệt động này chắc là ở trong lòng một ngọn đồi cạnh đầm lầy. Đầm lầy này có thể ở giữa hai quả đồi dốc, do điều kiện khí hậu nhiệt đới ẩm đặc biệt, mưa không ngừng bào mòn, hơn nữa dưới tác dụng của địa hình mới hình thành nên đầm lầy này. Mà căn cứ theo nguyên lý bình thông nhau, hiện tại nơi mình đứng chắc hẳn là một nơi cũng độ cao với đầm lầy, nếu không đầm lầy cũng không chấm dứt tại đây.
Lúc này hắn đã phục hồi tinh thần, lại nhớ tới mình không giữ được di thể của Hầu Tử nên trong lòng cảm thấy đau đớn. Nhìn vết thương trên đùi và cánh tay bị bùn bao phủ nên không có máu chảy ra. Yên tâm trở lại, sau khi toàn thân có chút sức lực, hắn lại đi hai bước về trước thoát khỏi vùng bùn lầy rồi nằm trên bờ dốc huyệt động nghỉ ngơi.
Một lát sau, khí lực khôi phục được một phần, hắn theo sườn dốc bò lên tới đỉnh. Khi nhìn ra bên ngoài thì cả người hắn chấn động. Nơi này là một thế giới màu xanh biếc nhìn không thấy cuối với rất nhiều loại cây không biết tên. Bởi vì không có ánh mặt trời chiếu nên những cây này cũng không cao nhưng cành lá lại rất tươi tốt, hoa thì rực rỡ, tươi đẹp với đủ mọi màu sắc.
Vũ Ngôn đã từng trải qua đặc huấn nên có thể nói 90% động thực vật trong những khu rừng nhiệt đới ẩm hắn đều có thể nhận biết. Nhưng trong động này, hắn như bị mê hoặc, trông qua thì cũng có mấy loại cây cỏ hắn trông rất quen thuộc. Vũ Ngôn cũng có thể nói ra tên của chúng nhưng nhìn kỹ lại thấy nó tại đây lại có chút khác biệt. Cây càng xanh, hoa lại càng hồng, cành lá cũng to lớn. Vũ Ngôn suy nghĩ trong chốc lát vẫn không có manh mối, chỉ cho rằng chắc hắn có quan hệ tới điều kiện khí hậu nơi đây.
Vũ Ngôn đi vào trong rừng cây, càng đi càng thấy sáng, nhưng lại nhớ tới trong động này không có ánh mặt trời vậy sao mình lại có thể thấy mọi thứ rõ ràng như vậy? Nghĩ vậy hắn bèn quan sát mọi vật xung quanh.
Nhìn kỹ một hồi, nhưng khi trông thấy manh mối thì cũng là lúc hắn kinh hãi tới mức không thốt thành lời. Thì ra trên đỉnh của sơn động cách mặt đất hơn mười mét có khảm một viên dạ minh châu, và mỗi hai mươi mét lại có một viên lớn bằng nắm tay trẻ con. Mỗi một viên đều trong suốt sáng long lanh chiếu hào quang chói mắt. Những viên dạ minh châu đều là những bảo vật vô giá, dạ minh châu lớn bằng ngón cái đã có giá trị rất xa xỉ rồi, huống hồ lại là loại hiếm có như thế này và với số lượng nhiều như thế kia.
Mà điều làm Vũ Ngôn ngạc nhiên hơn chính là cách treo dạ minh châu. Dạ minh châu vốn dễ vỡ, tay cầm còn phải rất cẩn thận, nhưng ai là người có thể khảm được những viên dạ minh châu này lên trên đó mà không chút tổn hại gì? Là một người thợ khéo léo hay một cao nhân võ lâm đây? Nếu là một người thợ thì đó phải là một người có tay nghề cao tới mức thế nào chứ? Mà nếu đó lại là một cao thủ võ lâm thì người đó không chỉ có nội lực mạnh mẽ mà hỏa hầu của người đó cũng phải rất phi thường, không thì chỉ một chút sơ suất sẽ làm tổn hại những bảo vật vô giá này.
Sư phụ Vũ Ngôn học rộng tài cao. Vũ Ngôn từ nhỏ được người hun đúc nên kiến thức cũng khá rộng, mà ngay cả tính cách của hắn cũng gần với sư phụ. Sư phụ tính cách bình thản, Vũ Ngôn đi theo sư phụ tập võ, mặc dù chỉ là tu luyện Thiên Tâm quyết với khinh công nhưng Thiên Tâm quyết là của sư môn truyền xuống, có thể định thần ngưng khí, thanh tâm minh mục. Mười mấy năm khổ luyện tuy rằng Vũ Ngôn mới chỉ tu tới tầng thứ hai nhưng khả năng học tập của hắn lại siêu việt hơn người thường. Chỉ trong vòng một năm, hắn đã hoàn thành quá trình một tân binh trở thành một đội viên đặc chiến. Thiên Tâm quyết cũng không thể không công trong kì tích này.
Vũ Ngôn tuy rằng tập võ nhưng chưa bao giờ nghĩ mình là người trong võ lâm. Giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật phát triển, người trong võ lâm giống như là một đốm lửa xa không thể với tới. Những chuyện xưa trong giang hồ được những người già kể lại chỉ có trong tiểu thuyết. Cũng không biết vì sao khi nhìn thấy một cảnh đặc sắc kỳ lạ như thế này khiến Vũ Ngôn không tự chủ được lại nhớ tới những cao thủ võ lâm.
Đi được vài bước, thấy trong rừng không ngờ còn có một hồ nước nhỏ do nước từ khe núi chảy xuống đọng lại thành. Vũ Ngôn vốc nước rửa bùn đất trên mặt trong mũi, trong tai, trong miệng đi. Ngay tức khắc hắn cảm thấy mình nghe rõ ràng hơn rất nhiều, suy nghĩ càng sáng suốt.
Lại đi