Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 35: Dị năng giả (3)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Đồng chí Hùng binh đang tiếp tục nói chuyện với người mới sống sót từ trong kiếp nạn trở về, Lục Phong:
- Sao hả, mùi vị ngon không? Mày hỏng quá rồi, thế nào lại thích đi thâu hương thiết ngọc vậy?
Lục Phong xoay xoay cổ tay rồi lấy một chiếc khăn tay tiêu sái quấn lên trên cổ tay, lại trộm nhìn cọp mẹ, lại gần bên tai Vũ Ngôn nói:
- Chất lượng các em gái ở đây rất rất cao. Với lại, làm một thằng đàn ông bình thường nên tao có thể nhịn tới giờ đã là quá quý rồi. Mà nhìn mày hình như không có một chút động tâm với các nàng sao. Chẳng lẽ chức năng một số chỗ trên người mày có vấn đề?
Ném một ánh mắt đầy cảm thông cùng với một dáng vẻ rất đồng tình nhìn về Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn cười nói:
- Đàn ông, không bắt buộc cứ phải nói ra.
Lục Phong giơ ngón tay cái lên, một vẻ mặt mà bất cứ sắc lang cũng đều hiểu xuất hiện, nói:
- Quả nhiên là cao nhân. Đàn ông là phải như vậy.
Lục Phong nói xong liền cười râm, ánh mắt tiếp tục đảo qua các nữ hài với dáng người thướt tha bên ấy.
Vũ Ngôn vỗ một chưởng vào vai hắn nói:
- Mày quả là thất bại! Làm sắc lang mà chẳng có cảnh giới gì cả.
- Sắc lang còn có cảnh giới sao?
Lục Phong hỏi với vẻ kỳ quái.
- Dục mà không dâm, dâm mà không đãng. Đó mới là cảnh giới mà mọi sắc lang đều muốn theo đuổi.
Vũ Ngôn cười nói.
Lục Phong lâm vào trầm tư rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói:
- Dục mà không dâm, dâm mà không đãng. Đây là mục tiêu cuối cùng mà cả đời tao sẽ theo đuổi. Nhưng, trước khi đạt được mục tiêu này thì có thể toại nguyện cho tao một ước muốn nho nhỏ hay không?
Vũ Ngôn nói:
- Ước muốn gì?
Lục Phong trộm liếc Trương Hoàn, bi ai nói:
- Có thể biến tao thành một sắc lang không hả ―
Hai người đang cười đùa với nhau thì đột nhiên anh chàng đẹp trai bên cạnh Tăng Nhu gọi:
- Bạn kia, bạn kia, à, hùng binh, anh tới đây đi.
Vũ Ngôn nhìn ngón tay hắn chỉ vào mình bèn hỏi Lục Phong:
- Đứa nhỏ kia gọi tao à?
Lục Phong nhịn cười nói:
- Đứa nhỏ kia đúng là đang gọi mày!
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ này thực không biết lễ phép!
- Lễ phép?
Lục Phong cười lạnh nói:
- Loại người như bọn chúng tự cho mình thuộc dẳng cấp tinh anh nên sao có thể có chuyện lễ phép với đám người cỏ cây chúng ta chứ?
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Tinh anh chân chính phải là người không bao giờ kỳ thị người khác.
Thấy Vũ Ngôn đang định đi qua thì Lục Phong bèn giữ hắn lại, nói:
- Thắng đó tên Trần Gia Lạc, chơi bóng rổ, bóng đá cũng khá giỏi, dạo này đang cố theo đuổi Tăng Nhu.
Vũ Ngôn nhịn cười nói:
- Trần Gia Lạc? Hồng Hoa hội?
Lục Phong cũng cười nói:
- Có lẽ tên tổng đà chủ gì gì đó là kiếp trước của thằng này không biết chừng. Với lại, thái độ thằng này kiêu ngạo, chắc nhà nó cũng có chút địa vị. Cho nên mày đừng chấp nó, có thể nhẫn được thì cứ nhẫn. Coi những lời nó nói là rắm chứ đừng so đo với loại người đó.
Vũ Ngôn cười nói:
- Mày cứ yên tâm. Tao rất biết nhẫn nại, người ta là tổng đà chủ mà, tất nhiên phải có chút uy phong chớ.
Trần Gia Lạc thấy Vũ Ngôn mãi không tới, lại cao giọng nói:
- Bạn kia, bạn kia nữa, giặt giẻ lau đi. Hùng binh, lại đây, anh không có tai sao?
Vũ Ngôn cười hì hì đi tới, nói:
- Xin hỏi anh có chuyện gì à? Mặt khác, anh có thể gọi trực tiếp tên của tôi. Tôi tên là Vũ Ngôn.
Trần Gia Lạc cũng không để ý tới lời của Vũ Ngôn hắn, sai:
- Anh treo bức biểu ngữ này lên.
Bức biểu ngữ này dài tới mười met, rộng hai mét, với chín chữ lớn: “Hiến tặng chân tình, tạo phúc cho trẻ thơ.”
Tăng Nhu nói:
- Hùng binh, anh giúp tôi treo cái này lên. Treo xong, tới trưa tôi mời anh đi ăn kem.
Vũ Ngôn cười nói:
- Cô mời Tiểu Vân đi ăn đi. Tôi không thích đồ lạnh.
- Tôi nói đi là đi.
Tăng Nhu hừ nói:
- Tiểu Vân đương nhiên là phải mời rồi. Anh chỉ là ăn theo thôi.
Vũ Ngôn cười cười nhưng cũng không nói gì thêm. Hắn cầm tấm biểu ngữ đi tới cái thang. Tăng Nhu lại nói với Trần Gia Lạc:
- Anh tới giúp anh ta treo đầu kia lên.
Trần Gia Lạc vội cười nói:
- Được, được rồi, trưa anh cũng muốn đi ăn kem.
Tăng Nhu hừ nói:
- Một đại nam nhân thích ăn kem như vậy để làm gì?
Trần Gia Lạc cứng miệng miệng, sao tiểu tử kia ăn được mà tôi lại không ăn được hả?
Trần Gia Lạc tay cầm một đầu tấm biểu ngữ rồi bước lên thang, lại thấy bên cạnh, Vũ Ngôn cũng đang đứng trên một cái thang khác thì trong mắt Trần Gia Lạc hắn bỗng lóe lên một tia lệ mang, trong lòng thầm cười lạnh.
Vũ Ngôn vừa định treo tấm biểu ngữ lên thì bất chợt, trong lòng báo động. Một áp lực cực lớn như bài sơn đảo hải tập kích lồng ngực hắn, một áp lực giống như một bức tượng cực lớn sụp đổ,