Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 88 :Máu lại sôi sục (3+4)
Dịch:Thiên Địa Nhân
Nguồn:Sưu tầm
Khi sắc trời chuyển tối, ba người Vũ Ngôn đã tới địa điểm được chỉ định từ trước, từ chốn nội thành phồn hoa với dân cư dày đặc và những tòa cao ốc mọc lên san sát của Tây Kinh tới một vùng ngoại ô an bình, yên tĩnh, lộ trình mặc dù chỉ có ba mươi phút ngắn ngủi nhưng cả ba người đều cảm giác như là mình đã đi xuyên qua hai thế giới vậy.
Nước R là một đảo quốc hẹp, dài, có diện tích nhỏ, tài nguyên thiếu thốn nhưng lại có tới gần hai trăm triệu dân cư. Vì thế có thể tưởng tượng được những áp lực về mật độ dân số và tài nguyên của đất nước này. Tuy nhiên, dù vậy nhưng môi trường giáo dục đào tạo ở đây lại rất nổi tiếng trên thế giới.
Tây Kinh có lẽ là thành thị có mật độ dân số cao nhất trên thế giới. Mặc dù tại đây người tới người lui cũng rất đông, mà trông mọi người cũng có vẻ vô cùng vội vã nhưng khi quan sát thật kỹ thì chúng ta lại không thấy được cái cảnh tượng chật chội thường thấy ở trong nước, mà ngược lại, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, mọi người cứ tuần tự mà tiến, tuần tự mà đi, tạo thành một cỗ máy sản xuất với hiệu suất cực cao. Trên đường phố, chúng ta cũng không thể nhìn thấy một mẩu giấy vụn nào, điều này lại đối lập với hình ảnh rác vứt đầy đường hay gặp ở Quốc nội.
Một con đường quốc lộ thẳng tắp rộng lớn nối liền từ ngoại thành tới nội thành. Ra khỏi nội thành thì không có một thôn xóm nào nữa, hai bên đường đều là những quả đồi rừng hoa anh đào, mặc dù đã qua mùa hoa nở từ lâu nhưng những rừng hoa đó lại tạo cho người ta một cảm giác yên tĩnh trong lành tới lạ thường.
Ba người Vũ Ngôn đã tới địa điểm đã định trước. Nhìn thoáng qua tòa biệt thự trước mắt mình, trong lòng Vũ Ngôn không khỏi cảm khái.
Dãy kiến trúc được gọi là biệt thự này kỳ thật chính là mấy căn nhà nhỏ bằng gỗ đơn giản được xây dựng nối liền lại với nhau, những gian nhà đó phần lớn chỉ cao có hai tầng. Mà căn cao nhất cũng chỉ có ba tầng và được đặt ở chính giữa, có lẽ căn nhà này chính là khu vực dành cho chủ nhân của tòa biệt thự. Cả khu biệt thự này được bao bọc bởi một bờ tường cao, ngăn cản những căn nhà nhỏ kia với tất cả mọi thứ bên ngoài.
Dãy kiến trúc được gọi là biệt thự này nếu mang về nước thì đừng nói tới chủ tịch huyện, mà ngay cả trưởng trấn cũng chẳng buồn nhìn nó. Đây mà cũng được coi là biệt thự sao? Ngẫm lại việc một phó tổng tài của Tri Minh đảng nắm trong tay quyền lớn, tiếng tăm lừng lẫy Tây Kinh nhưng lại cử hành yến hội tại một nơi như thế này, nếu truyền về nước thì e sợ bị người ta cười đến rụng răng mất.
Lại nghĩ tới đám quan viên bụng phệ sống trong biệt thự, ngồi Mercedes ở trong nước mà trong lòng Vũ Ngôn phải cảm thán không thôi. Nước R này có thể nhanh chóng quật khởi sau chiến tranh thì quả thực cũng có chỗ độc đáo riêng của nó. Cho dù hận thù dân tộc có sâu tới đâu, nhưng nhìn những ưu điểm của quốc gia, của người dân nước này thì chúng ta cũng cần phải lấy đó mà học tập.
Chỗ Vũ Ngôn hiện giờ là một bụi cỏ cách phía tây khu biệt thự chừng ngoài một nghìn mét, xung quanh đó là mấy hòn đá cao nhất. Phía đông thông với đường quốc lộ dẫn tới nội thành Tây Kinh. Phía nam và phía bắc bị hai ngọn núi nhỏ vây quanh.
Bảy giờ ba mươi phút tối, người tham gia hội nghị dần tiến vào biệt thự. Thông qua ống nhòm hồng ngoại, Vũ Ngôn đã nhìn thấy đoàn xe của Thi Nguyên Thái Lang tiến vào biệt thự, theo phía sau đó chính là đoàn xe của Tiểu Xuyên Nhất Lang.
Ánh mắt Vũ Ngôn nhìn vào chiếc Lincoln dài màu đen bên trong đoàn xe kia nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Xuyên đâu cả, trong xe đó hắn trông thấy khuôn mặt một cô gái chợt lóe qua. Nhưng chỉ cần một cái lóe qua ấy đã tạo cho Vũ Ngôn một cảm giác như đã quen biết cô gái ấy từ trước. Đang lúc buồn bực thì trên một chiếc xe phía sau chiếc xe đó đã xuất hiện gương mặt của Tiểu Xuyên Nhất Lang.
Tiểu Xuyên không ngồi trên xe chính mà lại đổi thành cô gái kia. Địa vị của cô gái đó hình như còn cao hơn cả Tiểu Xuyên Nhất Lang. Cô ta là ai? Sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Trong khu rừng không biết tên, tiếng chít chít của những con chim, những con côn trùng vang lên không dứt. Làn gió mát nhẹ thổi qua lướt trên khuôn mặt của cả ba người. Một vầng trăng non hiện lên treo giữa bầu trời đêm đang chiếu những ánh sáng mờ ảo xuống mảnh đất ở vùng ngoại ô này. Hôm nay là ngày rằm theo như truyền thống của Trung Quốc. Dường như Vũ Ngôn đã ngửi thấy được hơi thở của máu trong bầu trời đêm nay.
Trên con đường quốc lộ ở phía đông đã càng lúc càng im ắng. Vũ Ngôn nhìn đồng hồ. Chín giờ, yến hội của kẻ địch chắc chắn đã được tiến hành. Vũ Ngôn ra hiệu cho Tiểu Đao. Tiểu Đao gật đầu một cái, một hình ảnh rõ ràng thông qua thiết bị camera rada hồng ngoại được truyền vào chiếc máy tính tác chiến trước người Vũ Ngôn.
Hôi Lang giơ tám ngón tay ra dấu về phía Vũ Ngôn, ý hắn muốn nói, phía tây có tám nhân viên bảo vệ.
Vũ Ngôn quan sát thật cẩn thận hình ảnh, khi xác nhận không sai số người liền truyền lệnh thông qua tai nghe:
- Số 3 cảnh giới bên ngoài. Số 2 theo tôi vào.
Hôi Lang và Vũ Ngôn dùng khăn bịt mặt mình lại chỉ để lộ ra ngoài đôi mắt tối đen sâu thẳm. Hai người ẩn sau những hòn đá và cây cối xung quanh tiến tới sát bờ tường, sau đó lại nhanh chóng áp sát vào vách tường.
- Mục tiêu không có gì khác thường!
Thông qua thiết bị camera hồng ngoại, Tiểu Đao quan sát mọi động tĩnh của kẻ địch, sau đó hắn báo cáo lại với hai người kia qua tai nghe điện thoại.
Hôi Lang ra hiệu, ý bảo, đã tới thời gian giao ban của hai tổ tuần tra. Vũ Ngôn gật đầu rồi vịn vào cánh tay Hôi Lang, chân vung lên, thân hình hắn như một con diều hâu giương cánh nhảy lên trên mặt tường. Hôi Lang nhìn mà cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Bức tường này rộng khoảng một mét, cứ cách hai mươi mét là có một lô cốt rộng chường năm sáu mét vuông, và trên lô cốt ấy cũng có mấy tên bảo vệ ngồi đó canh gác.
Thân thể của Vũ Ngôn và Hôi Lang nằm sấp xuống áp chặt vào tường. Hôi Lang nhanh chóng lấy thiết bị kiểm tra hồng ngoại ra sau đó quét qua tất cả đường đi phía trước, khi không thấy thiết bị tia hồng ngoại cảm ứng thì hắn mới yên lòng.
Vũ Ngôn quan sát bốn phía, khoảng cách giữa bức tường với căn nhà gỗ ba tầng ở giữa vào chừng khoảng gần ba trăm mét. Ở giữa là một bãi cỏ xanh nhân tạo và một vài cây hoa anh đào pha tạp cùng với một số bụi cây thấp bé. Mấy tên lính cảnh vệ dắt theo mấy con chó bẹc giê cao lớn thuần chủng đi đi lại lại tuần tra trên bãi cỏ.
Vũ Ngôn nhíu mày. Như vậy thì hai người muốn vượt qua được ba trăm mét bãi cỏ này thì hành động phải thật thần tốc. Quan sát thật cẩn thận bốn phía, thấy không có gì khác thường thì Vũ Ngôn mới xác định lộ tuyến để tiến lên. Hắn gật gật đầu với Hôi Lang.
Loại chó bẹc giê này là một loại chó vô cùng dũng mãnh, vô cùng nhạy bén, lại có khứu giác rất thính. Ba trăm mét, với khoảng cách này mà muốn vượt qua mà không bị người khác phát hiện thì cũng khá đơn giản, nhưng muốn vượt qua được đám chó săn này thì lại vô cùng khó khăn. Hôi Lang và Vũ Ngôn cũng đã bôi lên người loại thuốc phòng chó từ trước. Loại thuốc này con người sẽ không có cảm giác gì, nhưng đối với loại có khứu giác nhạy bén như loại chó này thì lại khó ngửi vô cùng. Khi chúng ngửi thấy mùi hương đó là sẽ phải tránh thật xa, càng xa càng tốt. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Hai người lắp ống giảm thanh lên khẩu súng lục của mình, thu dao găm lại. Vốn là với nhiệm vụ tiềm nhập kiểu này, Vũ Ngôn thích dùng dao găm hơn, nhưng với một người lính đặc chủng thì khi dao đâm vào thân thể kẻ địch, sẽ không tự giác mà làm theo thói quen khi chiến đấu, nếu quan sát cẩn thận vết dao đâm, về lực lượng, góc độ và cách xoay chuyển thì sẽ làm tăng khả năng bại lộ thân phận của bản thân.
Vũ Ngôn dẫn theo Hôi Lang nhẹ nhàng tuồn từ tường xuống rồi ẩn mình trong bóng tối của bức tường cao cao đó. Quan sát xong mọi thứ xung quanh, Vũ Ngôn soạt một cái lao lên trước tầm hai mươi mét rồi nhanh chóng nằm yên trên mặt cỏ không hề nhúc nhích. Bộ đồ tác chiến màu xanh lá cây hòa lẫn với màu của bãi cỏ, nếu không kiểm tra cẩn thận thì tuyệt đối không thể nào nhìn ra được ở đó đang ẩn náu một con người.
Hôi Lang thấy Vũ Ngôn yểm hộ cho mình nên hắn cũng nhanh chóng lao tới. Đôi giày tác chiến đặc chế đạp nhẹ lên trên bãi cỏ phát ra những tiếng soạt soạt tưởng chừng không thể nào nghe thấy. Nhưng mấy con chó bẹc giê kia dường như đánh hơi được cái gì đó, vì thế chúng bèn đồng thời nhìn thẳng vể phía bên này. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Vũ Ngôn hoảng sợ, hắn nghĩ rằng mấy con chó này đã phát hiện ra hai người nhưng chỉ thoáng cái, hắn đã thấy mấy con chó đó há miệng thè lưỡi rồi quẫy đuôi chạy đi. Xem ra là loại thuốc phòng chó đã có tác dụng.
Hôi Lang cũng vã hết mồ hôi, khi trông thấy mấy con chó to lớn đó chạy đi hắn mới ngoảnh mặt về phía Vũ Ngôn gật đầu cười. Vũ Ngôn và Hôi Lang lau hết bùn đất trên giày tác chiến đi. Hai người yểm hộ cho nhau tiến về phía trước. Chưa tới ba mươi giây nhưng hai người đã tiến lên được hai trăm mét. Hai người ẩn trong một bụi cây, sau đó từ bụi cây quan sát tình hình phía trước.
Đằng trước, cách đây năm mươi mét là một bãi đỗ xe, ở đó là một loạt các loại xe con cao cấp. Còn căn nhà gỗ ba tầng ở giữa kia cách hai người khoảng chừng một trăm mét, ở đó tiếng người ồn ào, tiếng nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng và tiếng cười nói náo nhiệt có thể nghe thấy rõ ràng.