Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 98 :Gặp lại (1+2)
Dịch:Thiên Địa Nhân
Nguồn:Sưu tầm
Thân thể Số 9 khẽ run rẩy một hồi, nàng gần như không thể tin được vào tai mình nữa, mình nghe nhầm ư? Giọng nói này, cái giọng nói mà mình ngày nhớ đêm mong, nó thực sự đang ở bên người mình sao?
Nàng chậm rãi xoay người lại. Gương mặt vô cùng quen thuộc kia từ từ hiện lên trước mắt nàng. Cái trán rộng, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt thân thiết, tất cả đều chân thực như thế, bất ngờ như thế. Chân thực và bất ngờ khiến người ta khó có thể tin được.
Một cảm giác hạnh phúc tới mức nghẹn thở dâng lên, Số 9 cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, thân thể trong nháy mắt như mất đi tất cả sức lực, những giọt nước mắt trong suốt chớp lên. Và trong màn nước mắt mông lung ấy, Số 9 ngơ ngẩn đứng nhìn hắn như một bức tượng xinh đẹp.
Vũ Ngôn nhìn khuôn mặt quen thuộc kiều mỹ mà kiên nghị trước mắt mình kia mà trong lòng vô cùng xúc động. Cái cảm giác tốt đẹp đó không cần dùng ngôn ngữ mà đã tương thông với nhau bằng tâm linh rồi.
Số 9 tỉnh tảo lại một chút, thân thể lung linh trong bộ quân phục mục xanh thấp thoáng vẻ quyến rũ. Nàng hạ mũ xuống, mái tóc nhẹ nhàng theo gió khẽ bay bay càng hiện rõ nét anh tư tràn trề của nàng.
Nhìn thể thể xinh đẹp đứng trước mặt mình, một cảm xúc phức tạp dâng lên, có hạnh phúc, có áy náy. Vũ Ngôn cố gắng ngăn cảm xúc đó lại, ánh mắt đọng lên gương mặt xinh đẹp đó rồi khẽ thở dài nói:
- Số 9, em gầy đi đó―
Mũi Số 9 hơi cay cay, nàng ra sức khống chế không cho nước mắt rơi xuống. Trong mắt nàng giờ là một màn hơi nước mỏng manh, ánh mắt si ngốc nhìn hắn, môi khẽ mấy máy vài cái như có muôn vàn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết nên mở miệng như thế nào.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của hắn, Số 9 khẽ cắn bờ môi hồng hồng của mình, nét dịu dàng như nước hồ thu hiện lên trong tận đáy đôi mắt. Muôn ngàn lời muốn nói bỗng hóa thành một câu nói ngắn ngủi nhưng bao hàm trong đó là vô số cảm xúc:
- Anh ― tới rồi à?
Vũ Ngôn gật gật đầu mỉm cười:
- Anh về Thanh sơn, cách đây cũng gần nên tới thăm em.
Đôi hàng lông mi dài dài của Số 9 khẽ run run, khuôn mặt nàng hiện lên một nụ cười xinh đẹp, nàng nhìn hắn dịu dàng, ôn nhu nói:
- Em biết, em biết anh sẽ đến mà.
Vũ Ngôn đang định đáp lại thì một giọng nói thô khỏe vang lên bên tai hai người:
- Báo cáo chính trị viên, hai phân đội có trở về không ạ? Xin cho chỉ thị!
Vũ Ngôn quay đầu nhìn lại liền thấy ngay một người quen. Đó chính là thiếu úy Vương Cương, người đã tiếp ứng cho hắn khi hắn rút về từ vùng biên giới lần trước.
Vương Cương biết thân phận của hắn, vì thế tên này bèn ngoảng mặt về phía hắn chào:
- Chào thủ trưởng!
Vũ Ngôn cười khoát tay nói:
- Tôi giờ không còn là bộ đội nên đã chẳng phải là thủ trưởng nữa rồi. Anh gọi tôi là Vũ Ngôn đi.
Số 9 gật đầu rồi ra lệnh:
- Theo kế hoạch và tuyến đường đã định từ trước. Toàn đội trở về!
- Rõ!
Vương Cương đứng nghiêm chào một cái, vừa đi được vài bước thì hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Vũ Ngôn, sau đó ngoảng mặt về phía Số 9 cười thần bí nói:
- Chính trị viên, bữa trưa hôm nay có thể xin tăng cơm không?
Các chiến sĩ của hai phân đội nhìn Vũ Ngôn và chính trị viên rồi cùng cười lên. Vũ Ngôn cũng cười theo bọn họ, cảm giác như vậy thật thân thiết, rồi hắn lại nhớ về cuộc sống khi còn ở Liệp Ưng được cùng bọn lão Tăng đánh rắm.
Số 9 liếc nhìn Vũ Ngôn, khuôn mặt xinh đẹp đó thoáng đỏ lên rồi nói với Vương Cương:
- Anh nói nhiều vậy!
Thấy Vũ Ngôn cũng đang nhìn chắm chằm vào mình, khuôn mặt nàng lại càng đỏ hơn. Nàng ho khan một tiếng nói:
- Bữa trưa nói với nhà bếp, tăng hai món ăn, làm một bữa ăn ngon. Tiền đồ ăn thì lấy từ tiền trợ cấp của phân đội Vương.
Các chiến sĩ lại được một trận cười.
Số 9 và Vũ Ngôn cũng nhìn nhau cười. Một cảm giác ấm áp chậm rãi lấp đầy trái tim của hai người. Chỉ có tên vừa gặp tai hoạ, Vương Cương mới chẳng hề để ý mà lớn tiếng gào lên nói:
- Hôm nay là "ngày đẹp trời" của chính trị viên, nên có trừ tiền của anh đây thì anh đây cũng chẳng có cách gì để nói rồi.
Các chiến sĩ lại cười thêm được một trận nữa, có mấy tên ồn ào nói:
- Chính trị viên, vị thủ trưởng này đẹp trai như vậy, giởi thiệu cho chúng tôi đi.
Các chiến sĩ lại cùng nhau cười lên.
Vương Cương giả bộ trừng mắt lên nhìn tên chiến sĩ vừa gây rối, hắn quát:
- Trương Đắc Thuận, ồn ào cái gì. Tiểu tử mày là nói nhiều nhất, trưa nay ăn ít hơn hai miếng thịt cho tao. Không thấy chính trị viên đang vội à. Vị thủ trưởng này là một nhân vật khó lường, đợi lúc nữa chính trị viên sẽ giới thiệu cho mọi người biết. Đúng là không trừng trị thì chúng mày không thông được.
Các chiến sĩ cười phá lên. Khuôn mặt Số 9 biến thành một đám mây đỏ ửng, nàng liếc nhìn Vũ Ngôn, nét dịu dàng ôn nhu trong ánh mắt có thể chảy ra thành nước không biết chừng.
Vũ Ngôn biết nếu cứ bị đám hùng binh này trêu ghẹo thì chắc chắn sẽ không thể dứt nổi, vì thế hắn tới bên cạnh Vương Cương vỗ vai tên này cười nói:
- Người anh em, mau đi đi, nếu không chính trị viên của các người sẽ tìm mấy người trút giận đó.
Vương Cương chào hắn một cái rồi mau chóng xoay người lại nhưng vẫn không thôi cười, hắn nói: Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
- Tất cả nghiêm ― chỉnh lại trang phục! Rẽ trái! Bước!
Vũ Ngôn quay lại cười với Số 9 nói:
- Em xem, Số 9 dịu dàng ôn nhu nhất của chúng ta làm chính trị viên quả nhiên là không giống người thường. Chỉ một câu nói đã dọa một đám người bỏ chạy rồi. Nếu đám Đại Tráng biết thì nhất định sẽ vui không chịu nổi.
Số 9 đỏ mặt nói:
- Đâu có, tất cả không phải đều do anh làm à. Mọi người chắc chắn đều biết là anh bắt nạt em!
Nhớ lại cảnh tượng cười sằng sặc của đám chiến sĩ vừa rồi mà khuôn mặt Số 9 lại đỏ, muốn trừng mắt nhìn Vũ Ngôn một cái, nhưng khi nhìn tới hắn thì ánh mắt đó lại bỗng trở nên ôn nhu dịu dàng như nước, nàng nhẹ nhàng nói:
- Đều tại anh. tại anh làm em thành truyện cười trước mặt nhiều người như vậy.
Vũ Ngôn cười nói:
- Ý em là anh tới không đúng lúc phải không. Vậy khi nào thì đúng lúc? Lúc không trăng không sao, đêm tối yên tĩnh ư?
Số 9 nhẹ nhàng đánh lên người hắn một quyền, cảm giác ấm áp lặng lẽ vương vấn quấn lấy trái tim hai người.
Trong khu rừng mưa á nhiệt đới ẩm ướt, các cây cao lớn mọc sát bên canh nhau cắm rễ sâu trong lòng đất. Những bụi cây rậm rạp xanh tươi kết thành một khoảng biển màu xanh lá cây nhìn không thấy biên giới. Những đóa hoa với đủ mọi màu sắc, có vàng, có đỏ, có tím... ẩn bên trong, bên cạnh những lùm cây nở rộ, điểm xuyết lên biển màu xanh lá này. Tất cả tạo thành một tấm thảm thực vật to lớn. Vài chú chim nhiều màu sắc không biết tên đang không ngừng nhảy nhót từ những cây cao lớn xuống những lùm cây thấp bé mà hót lên từng khúc nhạc vang vọng khắp cả khu rừng rậm.
Hai người chậm rãi đi dạo trong rừng. Mùi thơm tươi mát trong lành đặc hữu của rừng mưa á nhiệt đới thoang thoảng bên mũi hai người. Vũ Ngôn không nén nổi mà phải hít một hơi thật sâu. Số 9 nhìn dáng vẻ của hắn mỉm cười, trong lòng dần dần bị ôn nhu khỏa nấp, hơi nước đọng lên mái tóc của nàng kết thành vào giọt sương trong suốt, rồi được những tia nắng mặt trời ngẫu nhiên chiếu vào ánh lên những sắc thái làm lòng người rung động.
Nếu có thể bước đi cùng với anh ấy như vậy thì cả đời này, trong mắt mình cũng chỉ trong có nháy mắt mà thôi. Số 9 vươn hai ngón tay thon dài của mình ra rồi ngắt một chiếc lá xanh biếc ven đường xuống sau đó lại nhẹ nhàng đưa lên môi.
Giọt sương trên chiếc là sống lá từ từ lăn xuống đọng lên bờ môi kia của nàng. Cảm giác lạnh lẽo tựa như, tựa như cái cảm giác khi hôn hắn khiến trong lòng Số 9 bồi hồi. Nàng trộm nhìn hắn một cái, khẽ cắn môi rồi lại sờ sờ lên hai má đang nóng bỏng của mình.
Một khúc nhạc đơn giản mà vui vẻ nhạ nhàng vang lên từ bờ môi của Số 9. Vũ Ngôn cười rồi dựng ngón tay cái lên với nàng sau đó cũng tiện tay ngắt lấy một chiếc lá đặt lên môi rồi mỉm cười với nàng. Cái cảm giác sống lá đang rung động nhè nhẹ khiến Số 9 cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà nhảy múa.
Khúc nhạc đơn giản nhất, tâm tình đơn giản nhất giống như một cơn gió nhẹ thổi lướt qua trái tim. Vũ Ngôn cảm thấy tất cả phiền não dường như đã biến mất không còn thấy tăm tích. Tòan thân hắn bay bổng như muốn theo gió lướt đi vậy. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành " Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Số 9 cẩn thận thu chiếc lá vào trong lòng, nàng nhìn Vũ Ngôn nhẹ nhàng cười nói:
- Em giờ thổi nghe thế nào?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Rất tốt. Còn hay hơn cả anh.
Số 9 dịu dàng cười nói:
- Anh biết không, mỗi ngày khi không có việc gì em lại tới dưới một tàng cây thổi kèn lá. Bọn họ đều gọi em là chính trị viên Lá Cây đó.
- Lá cây rất tốt. Dịu dàng, điềm đạm. Anh luôn không hiểu rốt cuộc cha em nghĩ như thế nào nữa. Một cô gái dịu dàng như em đáng nhẽ phải đi học dương cầm, học nhảy múa, nhưng chẳng sao lão lại để cho em tham gia quân đội, lên chiến trường nữa?
Vũ Ngôn lắc đầu cười nói.
- Em đi lính không tốt sao? –
Số 9 mở to đôi mắt của mình nói:
- Em cũng đâu có gây phiền gì tới phân đội chúng ta, anh biết mà. Hơn nữa ―
Nàng liếc nhìn Vũ Ngôn, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều:
- Nếu không đi lính thì sao em có thể gặp anh chứ?
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Đúng là không gây phiến gì tới bọn anh, nhưng anh nhớ rằng không biết là ai, lần đầu tiên đến phân đội báo cáo, mà không ngờ, ngay cả đồng hồ tác chiến cũng không mang theo?
Số 9 đỏ mặt nhẹ nhàng đánh một quyền lên người hắn, nói:
- Chuyện này lần trước đã nói rồi mà, sau không được nhắc nữa. Anh toàn bắt bạt em.
Vũ Ngôn cười hề hề. Ở cùng với Số 9, trong lòng hắn không có bất cứ một vướng bận gì, vĩnh viễn đều rất thoải mái tự tại.
Mặt Số 9 đỏ lên một lúc rồi nàng cảm khái nói:
- Nói thật, chính em cũng không ngờ, không ngờ mình có thể kiên trì như vậy. Hơn nữa lại còn để em gặp được anh, em đến giờ vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn. Mẹ nói, tính cách của em quá dịu dàng, quá hiền lành, không thích hợp tham gia quân ngũ, mà người nên tham gia quân ngũ đáng lẽ ra phải là Nhu Nhu mới đúng. Tính cách của nó hoạt bát, hiếu động, trời sinh chính là để