Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 100 : Chuyện xảy ra bất ngờ (1+2)
Dịch:Thiên Địa Nhân
Nguồn:Sưu tầm
Vũ Ngôn cảm giác cái cuộc sống vào đại học của mình xảy tới thật bất ngờ. Hắn dường như còn chưa chuẩn bị được cái gì thì đã bị lôi thẳng vào hàng ngũ của những người sinh viên rồi. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Sống trong máu và lửa vài năm ở Liệp Ưng đã khiến hắn được tiếp xúc sớm với rất nhiều hiện thực mà người thường khó có thể hiểu nổi.
Mà những việc đã trải qua trong hai tháng này không thể nói là không phong phú.
Tím được cơ hội bước vào thương trường khiến hùng tâm của hắn dâng lên đến vạn trượng, nhưng cũng không thể không theo đuôi kẻ khác được.
Huyết chiến ở nước R khiến nhiệt huyết hắn sôi sục trở lại nhưng điều đó lại có chút gì đó bất đắc dĩ.
Gút mắc với mấy cô gái lại khiến thế giới tình cảm của hắn nếm đủ mọi ngọt bùi cay đắng.
Thương trường, tình trường, chiến trường. Mỗi một thứ đều khiến hắn cảm thấy khó khăn.
Lúc này hắn lại hơi nhớ tới cái cảm giác khi còn đi học ở Thanh Sơn trước kia, thoải mái tự tại, vô câu vô thúc và cả chút gì đó giống như người đi đầu, một người tiên phong, cái cảm giác đó mà so với hiện tại, thật sự đó là một hạnh phúc khác hẳn.
Đương nhiên chuyện đó giỡ cũng chỉ có thể nghĩ. Con người ta vĩnh viễn không thể trở lại quá khứ. Nếu đã bước tới hiện tại thì cũng chỉ có thể cố gắng nắm lấy nó, tất cả phải hướng về phía trước.
Với những việc hắn trải qua và cả tấm tính của hắn bây giờ nhưng mà lại phải đi hoàn thành những bài vở đại học thì thật sự chẳng có mấy tính khiêu chiến, cái đó giống như cả ngày đang lặn lội bôn ba trong một tòa núi lớn mây mù che phủ, nhưng đột nhiên lại bị ném vào một quả đồi nhỏ. Cái cảm giác này chính là cái cảm giác mờ mịt không biết làm thế nào cả. Người hai mươi tuổi tựa như có tư tưởng của người sáu mươi, ném hắn ta vào một ngôi trường cùng đi học với những sinh viên được hắn gọi là những đứa trẻ. Bây giờ hắn càng có rất nhiều, rất đủ lý do để không bao giờ bị so sánh với những sinh viên chất phác kia nữa. Người trẻ tuổi, đặc biệt là một người tự nhận rằng đã trải qua rất nhiều chuyện như Vũ Ngôn. Thiếu niên tâm tính tang thương kiểu thế này, có suy nghĩ như vậy là điều có thể hiểu.
Chậm rãi bước cùng Tăng Nhu trong khuôn viên đại học Thiên Kinh. Đây là lần đầu tiên Vũ Ngôn dùng tâm trạng của một người sinh viên để quan sát ngôi trường trăm năm tuổi này. Mặc dù ở đây đã gần hai tháng nhưng hắn dường như vẫn chưa dung nhập với nơi đây, có lẽ là do hắn còn chưa phải là một thành viên chân chính của ngôi trường này.
Vẫn con đường râm mát kia. Những cây ngô đồng to lớn sum suê che phủ con đường nhỏ này, nhưng vẫn tạo trên đó những đốm nắng do ánh mặt trời xuyên qua. Mấy chiếc lá trong trời thu đã không kịp khoe thời khắc huy hoàng nhất của nó mà nhẹ nhàng theo gió rơi xuống. Những sợi lông tơ đặc hữu của ngô đồng cũng đón gió vương trên tóc hai người.
Tăng Nhu gỡ một đám lông tơ vương trên tóc hắn ra cười hì hì nói:
- Làm sao vậy, có phải là có cảm giác khác biệt quá lớn phải không? Ngày hôm qua vẫn còn là một ông chủ oai phong một cõi, hô phong hoán vũ, lại luôn có giai nhân làm bạn, nhưng hôm nay lại thành một sinh viên ngoan ngoãn biết nghe lời trong một ngôi trường.
Vũ Ngôn cười véo véo cái mũi nhỏ của nàng nói:
- Mỗi một câu của em sao lại có vị chua chua vậy? Thảo nào mấy ngày này anh thấy dấm trong nhà sao lại dùng nhanh hết tới vậy?
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
- Em thích ăn dấm chua đấy. Ai bảo tên vô lại này lưu tình khắp nơi. Nếu có cả chum dấm chua thì nhất định em cũng nhảy vào đó.
Nàng nhìn hắn, thần sắc từ từ trở nên dịu dàng, ôm chặt lấy cánh tay hắn nàng nói:
- A Ngôn, sau này ngày nào anh cũng theo em đi tản bộ thế này có được không?
Vũ Ngôn nở một nụ cười không nói gì. Ánh mắt hắn từ từ trở nên thâm thúy, giống như là đang chăm chú vào một nơi nào đó ở phương xa. Tăng Nhu nhìn dáng vẻ xuất thần của hắn mà trong lòng căng thẳng, tay nàng ôm chặt lấy cánh tay của hắn rồi rúc người vào bên người hắn....
Ngày tháng chín, mặc dù trời vẫn oi bức nhưng vẫn có gió thu thoảng qua. Rất đông học sinh sinh viên đến từ khắp nơi trên cả nước sau mười năm học tập gian khổ cuối cùng cũng hôm nay cũng thỏa tâm nguyện. trong lòng họ tràn ngập hạnh phúc và kiêu ngạo tiêu sái bước vào ngôi trường có cả trăm năm lịch sử này.
Hai tháng yên bình đã qua, đại học Thiên Kinh giờ vô cùng tấp nập, khắp nơi toàn người, tiếng loa kêu gọi ầm ĩ, rất nhiều người còn kéo cả gia đình theo tới mảnh đất thuộc Thiên Kinh này để thăm quan. Dù sao thì đối với những người ngoài Thiên Kinh, việc được vào học tại đại học Thiên Kinh đã là phúc khí tu luyện mấy đời, được mười thôn tám dặm đến chúc mừng.
Đương nhiên, cũng có những đứa trẻ ở Thiên Kinh có điều kiện tốt hơn được xe riêng đưa tới trường. Vũ Ngôn nhìn bãi đỗ xe với hàng loạt những chiếc ô tô xa hoa biển công mà phải lắc đầu nói:
- Chuyện của Trung Quốc chúng ta bị hủy hết trong tay những người này mất, cái chúng hút chính là mồ hôi và máu của dân chúng rồi lại đùng chính nó để phục vụ cho người nhà của mình.
Tăng Nhu cười nói:
- Anh cảm khái cũng vô dụng. Đây là cái rễ không tốt của người Trung Quốc chúng ta. Nếu không có mấy người này thì có thể chúng ta đã không gọi là người Trung Quốc rồi.
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Không ngờ Nhu Nhu của chúng ta lại rất có tầm nhìn, rất có trình độ như vậy. Bình thường đã quá coi thường em rồi.
Tăng Nhu nhăn cái mũi đáng yêu của mình, ý bảo, giờ anh mới biết à! Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Nộp xong học phí cho mình và Hậu Vân, nhìn cái ví trống trơn của mình và nghĩ tới không biết bao nhiêu khoản phí kia mà trong lòng Vũ Ngôn sinh ra một ngọn lửa phẫn nộ. Chỉ vì ngần đó tiền học phí mà đã ngăn không biết bao nhiêu học sinh nghèo khó ở ngoài cửa rồi. Nhà nghèo xuất anh tài. Đạo lý mộc mạc này ai cũng hiểu, nhưng vì cái gì mà không ai cho họ cơ hội được ngang hàng cùng người khác chứ? Mấy trăm năm trước, sĩ tử học tập trong gian khổ nhưng vẫn có thể thành tài, khi đó họ hoàn toàn dựa vào chính tài năng của bản thân, không hề nói tới cái gì gọi là học phí cả. Nhưng vì sao bây giờ chúng ta lại như vậy chứ? Trong lòng Vũ Ngôn nảy ra một ý tưởng mơ hồ. Nếu có một ngày sự nghiệp của mình thành công thì có thể nghĩ một biện pháp nào đó tốt để giúp những đứa trẻ nghèo khó này.
Tăng Nhu lắc lắc cánh tay hắn nói:
- Nghĩ gì vậy? Lại xuất thần rồi!
Vũ Ngôn lắc đầu cảm khái trả lời:
- Không có gì, chỉ cảm thấy học phí đắt quá. Nếu không phải anh nghĩ ra cách thì ngôi trường đại học này anh với Tiểu Vân e là không vào được rồi. Ở quê anh khắp nơi toàn khẩu hiệu, có nghèo hơn nữa nhưng cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ hơn nữa cũng không thể để bọn nhỏ phải khổ. Sao tới chỗ này lại hoàn toàn trái ngược vậy? Sản xuất công nghiệp hóa, giáo dục cũng có thể sản xuất công nghiệp hóa sao? Một việc lớn quan hệ tới gốc rễ của dân tộc như thế này cũng được công nghiệp hóa sao? Đó hoàn toàn là đổ vấy trách nhiệm, găng bỏ đòn gánh, đó là lôgic khốn nạn, là trò cười cho thiên hạ.
Tăng Nhu cười khanh khách nói:
- Anh bớt oán trách đi. Sống ở đây anh phải biết thừa nhận sự thật. Muốn em cùng anh tới ký túc xá thăm quan không?
Vũ Ngôn chưa kịp trả lời thì phía sau đã vang lên một tiếng gọi quen thuộc:
- Lão Đại! Lão Đại! Vũ Ngôn lão Đại!
Vũ Ngôn nhìn lại, thì ra là "ông bầu" chuyên đi tìm kiếm ngôi sao, kiêm người đại diện lâm thời và là biểu đệ của Đại minh tinh Thư Nhạc, Chu Hải Lăng. Lần trước từ biệt nhau ở Thượng Hải cũng chưa gặp qua hắn, mặc dù hắn cũng theo Thư Nhạc tới nước R nhưng lúc ấy do có thân phận đặc biệt nên Vũ Ngôn cũng không hề gặp lại hắn ta. Tiểu tử này hôm nay cũng không biết chui ra từ đâu nữa. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Hôm nay Chu Hải Lăng hình như rất chú ý cách ăn mặc, một bộ vest màu trằng, một chiếc nơ con bướm màu lam sẫm, trên mặt còn đeo một cái kích râm màu đen rất lớn và tựa vào một chiếc xe thể thao nhãn BMW màu đỏ đang vẫy vẫy Vũ Ngôn. Trong hắn phải nói là phong cách, cực kỳ phong cách.
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ của tiểu tử này thì cũng biết hắn tới để giả danh lừa bịp con nhà người ta. Trông vậy Vũ Ngôn bèn cười đáp:
- Bầu Chu, diễn viên Chu, tới đây đóng phim à? Bến Thượng Hải ư? Đóng Hứa Văn Cường phải không?
Chu Hải Lăng cười hắc hắc chạy tới nơi rồi còn cầm lấy tay Vũ Ngôn kích động nói:
- Lão Đại, em đã tìm được anh rồi, em cuối cùng cũng đã tìm được anh rồi. Em nhớ anh,