Nhưng những chuyện này đã kết thúc vào bốn năm trước, ngày Ngạo Tuyệt Thần đến thành Hàn Giang, tất cả đã hoàn toàn kết thúc!
Mẹ bị bắt, cha bị phong ấn, bản thân Mục Long cũng trở thành một phế nhân, kể từ đó Mục Thiên Dao không bao giờ bước chân vào tiểu viện của nhà Mục Long nữa, thậm chí khi nhìn thấy Mục Long, nàng ta sẽ bỏ đi.
Về sau, Mục Long nghe nói nàng ta đã bái một cường giả làm sư, sư tôn của nàng ta tên là "Thiên Âm Chân Nhân", là một cường giả Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, thực lực còn mạnh hơn gia chủ của Mục gia.
"Cũng tốt, ta và cô sớm đã là người dưng, ta cũng không cần kiêng dè...”
"Mục Lâm, ngươi đừng giả chết nữa!"
“Nếu linh dược là do các ngươi đưa đến đó, vậy thì tất nhiên là các ngươi cùng ta đi đòi lại!”, Mục Long nói xong liền xách Mục Lâm lên, bảo Mục Xuyên dẫn đường đi về phía Mục gia…
Mục Thiên Dao là đệ nhất thiên kiêu hiện tại của Mục gia, là trò giỏi của Thiên Âm Chân Nhân, bất luận là ngoại hình hay thực lực, người thường đều khó có thể so sánh được.
Đệ tử của Mục gia đã ngưỡng mộ nàng ta từ lâu, nghe tin nàng ta sẽ đến thụ công đường, bọn họ đã tụ tập sẵn ở đó.
Khi Mục Long bước vào thụ công đường, Mục Thiên Dao đang kể cho mọi người nghe về những giai thoại khác nhau ở bên ngoài, nghe vậy mọi người đều chăm chú lắng nghe, đôi mắt nhìn Mục Thiên Dao trở nên sáng hơn.
Chỉ là, khi Mục Long đi vào, Mục Thiên Dao khẽ cau mày giả vờ như không nhìn thấy, nhưng khi thấy trong tay Mục Long đang xách một người, sắc mặt của các đệ tử của Mục gia lập tức thay đổi.
Lúc này, Mục Xuyên đang ở trước mặt hắn như nổi điên hét lên: "Cứu, cứu mạng, Mục Long muốn giết ta!"
"Cái gì, Mục Long? Hắn muốn giết ngươi?"
“Mục Xuyên, ngươi điên rồi sao, tốt xấu gì ngươi cũng có tu vi tầng sáu Luyện Huyết cảnh, vậy mà lại bị một tên phế vật dọa thành thế này”, mọi người sửng sốt hồi lâu, sau đó cười rộ lên, cho rằng Mục Xuyên đang nói đùa.
"Không...không phải, các ngươi nghe ta nói, Mục Long đã khôi phục tu vi rồi.
Các ngươi nhìn mà xem, Mục Lâm ca đắc tội hắn liền bị đánh gãy hai chân, xách trên tay...”, Mục Xuyên vừa nói vừa liên tục lùi về sau.
"Cái gì? Người trong tay hắn là Mục Lâm? Sao có thể chứ?”, mọi người càng ngày càng kinh ngạc.
"Ta không tin, hôm qua hắn vẫn là một tên phế vật, sao có khôi phục tu vi trong một đêm chứ!"
Lúc này, một người từ trong đám đông bước ra.
Hắn ta tên là Mục Phi, tu vi tầng tám Luyện Thể cảnh, đứng ở trước mặt Mục Long, kiêu ngạo nói: "Mục Long, lời hắn nói có đúng là thật không? Hay tên phế vật nhà ngươi lại đang làm trò quỷ gì?”
Nghe vậy, khóe miệng Mục Long khẽ nhếch lên, ngay sau đó, một bóng người kêu thảm bay ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, giọng nói của Mục Long vang lên, vừa lạnh lùng vừa bá khí: "Sao thế, rất kinh hoàng? Hay là, bình thường các ngươi huênh hoang trước mặt ta quen rồi!"
Mục Long nói đến đó liền ném người trong tay xuống, rầm, một âm thanh nghẹt thở vang lên khiến tim mọi người đập loạn nhịp.
“Cứu…cứu mạng!”, Mục Lâm bị ném xuống đất đang hấp hối đưa tay kêu cứu với mọi