[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Không Có Tiền Sẽ Rất Đau Đầu Đấy


trước sau



Mục Thiên Dao tâng bốc lấy lòng Mục Long như vậy, hạ thấp giá trị của bọn họ, những nam đệ tử ngưỡng mộ nàng ta trong Mục gia lập tức âm thầm khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Mục Long mang theo vẻ âm trầm.

Nhất là trong đám người có một đệ tử của Mục Tinh Thần âm thầm siết chặt nắm tay.

Sau đó, Mục Thiên Dao lấy ra một viên đan dược đưa cho Mục Long trước mặt mọi người rồi nói: "Mục Long ca ca tu vi đã bình phục, Thiên Dao cũng không kịp chuẩn bị quà gì, viên Hổ Cốt Tráng Huyết đan này là do sư tôn ta giết chết được một con hổ yêu Ngự Hồn cảnh, lấy yêu huyết để luyện, coi như là tấm lòng của Thiên Dao".

"Cái gì, Hổ Cốt Tráng Huyết đan, Thiên Dao tiểu thư quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên kiêu của Mục gia ta, xuống tay hào phóng thật!"
"Đúng vậy, lấy máu của hổ yêu Ngự Hồn cảnh luyện chế, huyết khí hàm chứa trong đó phải cường đại cỡ nào chứ!", nhất thời, đệ tử trong tộc nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Mục Thiên Dao, ánh mắt trở nên vô cùng nóng rực.


Nghe vậy, Mục Long khẽ cười khẩy, 4 năm trầm luân, coi người như nước lã, lạnh ấm tự biết, đương nhiên hắn không tin Mục Thiên Dao lại hào phóng như vậy.

Hơn nữa, Hổ Cốt Tráng Huyết tuy rằng quý giá nhưng so với linh quả Tử Vân Tôi thì quả thực là không đáng nhắc tới, Mục Thiên Dao này đúng là rất biết tính toán.

"Tặng quà thì không cần thiết, nếu như cô thật sự còn nhớ ân tình ngày trước thì mời trả lại linh quả Tử Vân Tôi cho ta, cha ta cần nó!", Mục Long nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Thiên Dao, thần sắc trấn tĩnh, không hề có bất cứ tình cảm tạp niệm nào.

Mục Thiên Dao nghe vậy liền khẽ biến sắc, đúng như nàng ta dự liệu, Mục Long tới quả nhiên là vì linh quả Tử Vân Tôi.

Chỉ là vật này đối với nàng ta mà nói cực kỳ quan trọng, hơn nữa gặp được nhưng cầu không được, nếu đã có trong tay thì sao có thể giao ra chứ.

Vì vậy, nàng ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mục Long nói: "Mục Long ca ca, hóa ra linh quả Tử Vân Tôi này là của huynh, nhưng vật này đối với Thiên Dao mà nói đúng là vô cùng quan trọng, chi bằng ta cho huynh thêm 10 viên Hổ Cốt Tráng Huyết đan coi như bồi thường được không?"
Mục Thiên Dao nói rồi liền trở bàn tay một cái, trong tay lập tức phát sáng một mảng, huyết khí nồng đậm khiến mọi người hô hấp không thông.

Quả nhiên một phút trước bọn họ chỉ là ngưỡng mộ Mục Long thì lúc này đã bắt đầu đố kỵ, điên cuồng đố kỵ.

"10 viên, 10 viên Hổ Cốt Tráng Huyết sao?", đệ tử trong tộc trong lúc bàn tán phải liên tục kinh hô.

Không ngờ, Mục Long thấy vậy vẫn không hề có bất cứ dao động thần sắc nào, nói với Mục Thiên Dao: "Ta không cần cô bồi thường, ta chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về ta thôi".


Lời này vừa nói ra tựa như đổ một chảo dầu nóng vào mọi người, nháy mắt trở nên sôi trào.

"10 viên Hổ Cốt Tráng Huyết đan mà hắn cũng không cần ư!"
"Không cần thì cho ta, ta cho hắn một quả Tử Vân Tôi là được chứ gì, có điều linh quả Tử Vân Tôi này là cái gì thế?"
Còn Mục Thiên Dao nghe vậy thì sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhìn chằm chằm Mục Long mà không nói gì.

Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng

nói cao chót vót: "Mục Long, ta cảnh cáo ngươi, đừng có thấy nể mặt mà không biết điều!"
Nghe vậy Mục Long khẽ thay đổi, sắc mặt trở nên rét lạnh.

Mục Tinh Thần đã từng là kẻ chuyên theo đuôi hắn, nhưng 4 năm nay hắn ta vong ơn phụ nghĩa, đã khiến Mục Long hoàn toàn nguội lạnh.

"Mục Long, ngươi còn tưởng mình vẫn là đệ nhất thiên tài của Mục gia sao? Cho dù tu vi của ngươi khôi phục thì sao? Hiện tại đệ nhất thiên kiêu của Mục gia ta chính là Thiên Dao tiểu thư, sư tôn của cô ấy Thiên Âm chân nhân, gia chủ gặp cũng phải nể 3 phần, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Không phải chỉ là một quả Tử Vân Tôi thôi sao? Tặng cho tiểu thư Thiên Dao không được à? Ngươi cũng là đệ tử Mục gia, coi như là cống hiến cho gia tộc đi, sao hả, ngươi không muốn à?"
Câu nói này của Mục Tinh Thần nhận được sự ủng hộ rộng rãi của đệ tử, bọn họ đều liên tục gật đầu.

Nhưng sâu trong ánh mắt của Mục Long lại chỉ toàn là sự lạnh lẽo.


Hai chữ gia tộc không nhắc tới còn đỡ, một khi nhắc tới là trong lòng Mục Long lại nổi cơn cuồng phong thù hận.

Năm đó, phụ thân của hắn là đệ nhất cường giả trong tộc, vì an nguy của gia tộc mà vào sinh ra tử, cống hiến quá nhiều, nhưng cuối cùng đổi lại được gì? Bốn năm cắn tim đau đớn, gia tộc biết rõ linh dược có thể giảm bớt đau đớn nhưng đã từng có ai tới hỏi thăm?
Đối xử với một công thần như vậy khiến Mục Long thất vọng, chuyện đến nước này còn muốn lấy đại nghĩa gia tộc để trói buộc hắn, đúng là không thể nhẫn nhịn thêm nữa!.

Truyện Sủng
"Ta muốn thế nào có liên quan gì đên ngươi? Mục Long ta hành sự cớ gì cần tới ngươi dạy?", nhìn Mục Tinh Thần, Mục Long nheo đôi mắt lạnh lùng của mình lại.

"Ngươi...", Mục Tinh Thần nghe vậy liền tức giận thở hổn hển, nghiến răng nói: "Được, Mục Long, ngươi đúng là tự tin thái quá, không biết cân nhắc, chi bằng như vậy đi, ngươi muốn linh quả Tử Vân Tôi chứ gì, đơn giản, đánh bại ta là được!"
Mục Tinh Thần có thể nói là tương đối tự tin, hắn ta hiện tại đã là Luyện Huyết cảnh tầng chín, còn Mục Long cho dù có khôi phục tu vi thì cũng chỉ là Luyện Huyết cảnh tầng tám, huống chi Mục Long bỏ phí bốn năm, luận chiến lực thì sao có thể là đối thủ của hắn ta?
"Nếu ngươi đã thích làm loạn như vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi", Mục Long đồng ý, thuận tiện liếc nhìn Mục Thiên Dao một cái, nàng ta không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận hành vi của Mục Tinh Thần.

"Tới đi, hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!"
"Đoạn Trường Tuyệt Tâm trảo!", trên mặt Mục Tinh Thần lóe lên một tia hung ác, khí huyết toàn thân bạo phát, bấm tay thành trảo, làm dấy lên một trận kình phong, tựa như hổ lang chộp về phía ngực Mục Long..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện