[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Nên Từ Bỏ Rồi


trước sau



“Bố…”
Nhà trẻ tan học, Đồng Đồng hào hứng chạy đến bên cạnh Tôn Hàn, nhào vào lòng anh.

“Hôm nay Đồng Đồng ở trường có ngoan không?”, Tôn Hàn cưng chiều xoa đầu Đồng Đồng.

“Ngoan ạ, Đồng Đồng rất là ngoan.

Cô giáo nói ngày mai thứ bảy không cần phải đi học, ngày mai lại là sinh nhật của Đồng Đồng, Đồng Đồng vui lắm! Đây là…”
Sau khi hào hứng nói một tràng, Đồng Đồng mới chú ý đến Liễu Y Y ở bên cạnh Tôn Hàn.

Tôn Hàn giới thiệu: “Đồng Đồng, đây là cô giáo dạy kèm mà bố tìm cho con, sau này con gọi là cô Liễu cũng được, gọi cô cũng được”.

Nhìn thấy cô bé mũm mĩm là Đồng Đồng, Liễu Y Y bỗng ngây ra trong chốc lát, cảm thấy mình bỗng dưng lại thích cô bé này.

Kiểu rất là thích, giống như con của mình vậy.

“Cháu chào cô Liễu ạ!”
Lúc này, giọng nói trong trẻo của Đồng Đồng vang lên.

Liễu Y Y gần như trả lời theo bản năng: “Chào cháu, Đồng Đồng, Đồng Đồng ngoan quá!”

Liễu Y Y bỗng nhiên ứa nước mắt, nếu con gái cô không bị kẻ buôn người bắt cóc thì chắc cũng đã lớn thế này.

“Bố, sao cô Liễu lại khóc?”
“Cô Liễu được gặp Đồng Đồng nên rất vui.

Đi, chúng ta lên xe”, Tôn Hàn biết rõ là chuyện gì, lảng sang chuyện khác.

Ba người lên xe Mercedes rời khỏi nhà trẻ, trở về biệt thự Thương Sơn.

Liễu Y Y lại hết sức kinh ngạc, cô không ngờ Tôn Hàn lại ở trong căn biệt thự ở trên đỉnh của khu biệt thự Thương Sơn.

Nghe nói đây là căn duy nhất chưa bán trong khu biệt thự Thương Sơn, nói cách khác có thể hiểu là vô giá.

Tôn Hàn bưng ly nước đi tới: “Bất ngờ lắm phải không? Tôi lại ở trong căn biệt thự đắt nhất thành phố Giang Châu”.

“Chẳng qua là có chút tiền bẩn mà thôi”.

Liễu Y Y thu lại vẻ kinh ngạc, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Tôn Hàn cũng không để tâm, đặt nước lên bàn trà rồi nói: “Cô dạy kèm cho Đồng Đồng theo tình hình, sau đó nấu ăn, đợi tối đến Đồng Đồng ngủ rồi tôi sẽ đưa cô về”.

“Nấu cơm?”
Liễu Y Y cảm thấy tức sắp nổ phổi.

Nhưng Tôn Hàn lại nói với vẻ đương nhiên: “Tôi đã nói cô phải làm bảo mẫu cho Đồng Đồng, bảo mẫu không nấu cơm sao?”
“Vẫn không trả tiền đúng không? Bây giờ đúng là người càng có tiền càng nhỏ mọn!”, Liễu Y Y cười giễu nói.

“Tùy cô hiểu thế nào thì hiểu”.

Lúc này, Tôn Hàn hoàn toàn không quan tâm Liễu Y Y suy nghĩ thế nào về anh, có quan tâm cũng vô dụng.

Dù sao thì trong lòng cô, anh đã bị ác ma hóa rồi.

Chuông điện thoại của Tôn Hàn đột nhiên reo lên, anh cầm lên xem thì chợt biến sắc, gương mặt trở nên lạnh lùng vô cùng.

“Alo”.

“Tôi muốn gặp anh!”, trong điện thoại vang lên giọng của Lâm Mỹ Quyên.

Tôn Hàn dứt khoát trả lời: “Vừa khéo tôi cũng muốn gặp cô.


Hẹn một chỗ đi, tôi sẽ đến đó ngay”.

Ngày mai là sinh nhật Đồng Đồng, anh đã hứa với Đồng Đồng là sẽ cho cô bé gặp Lâm Mỹ Quyên vào ngày sinh nhật.

Dù Lâm Mỹ Quyên có đến hay không, anh cũng phải cố gắng thử xem.

Liễu Y Y nhìn vẻ mặt Tôn Hàn thay đổi, hơi tò mò là ai mà có thể khiến người này lộ ra vẻ mặt thâm trầm như vậy, nhưng cô vẫn kìm nén không hỏi.

Bấy giờ Tôn Hàn lại chủ động lên tiếng: “Vợ tôi muốn gặp tôi, Đồng Đồng nhờ cô chăm sóc, tôi sẽ về sớm”.

Nói xong, Tôn Hàn bèn đi ra ngoài.

Để lại Liễu Y Y không hiểu ra sao, bây giờ Tôn Hàn và vợ anh có quan hệ gì?

Trong quán cà phê.

Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên ngồi đối diện nhau.

Lâm Mỹ Quyên quan sát Tôn Hàn với ánh mắt phức tạp: “Sao anh lại lên được chức tổng giám đốc của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy? Ông hai Thẩm giúp anh sao?”
Lâm Hạo nói cho cô ta biết, bây giờ Tôn Hàn là tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu, khiến cô ta thực sự kinh ngạc.

Công ty thời trang Sâm Uy với Lâm Mỹ Quyên mà nói là một thứ khổng lồ không thể bám vào!
Chỉ là Lâm Mỹ Quyên suy nghĩ rất lâu, Tôn Hàn có thể trở thành tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu cũng chỉ có thể là nhờ nhà họ Thẩm giúp sức!
“Nếu tôi không ngồi lên vị trí này, có phải lúc này nên ngồi ở Cục cảnh sát, đợi định tội hay không?”, Tôn Hàn không nhịn được cười

giễu hỏi.

Để xâm chiếm sản nghiệp của Tôn Hàn, cả nhà Lâm Mỹ Quyên đã không từ bất cứ thủ đoạn gì.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ơn, vậy mà Lâm Mỹ Quyên lại đối xử với anh như vậy.

Tôn Hàn không biết làm sao kể hết nỗi thất vọng trong lòng mình.

“Xem ra chức tổng giám đốc của anh là nhờ ông hai Thẩm giúp.

Tôn Hàn, anh đang chơi đùa với lửa đấy! Anh vốn không biết y thuật, làm sao cứu được Thẩm Nguyệt? Bây giờ anh càng nhờ ông hai Thẩm làm nhiều việc, đợi đến khi ông hai Thẩm biết được chân tướng thì sẽ càng tức giận, anh có hiểu không?”
Giọng nói của Lâm Mỹ Quyên nghe có vẻ như quan tâm, nhưng Tôn Hàn hiểu rõ, thật ra cô ta chỉ đang thăm dò.

Thăm dò xem anh có thể chữa được bệnh máu trắng mạn tính của Thẩm Nguyệt thật không.

Tôn Hàn không muốn dây dưa ở vấn đề này, lên tiếng: “Hôm nay tôi không muốn nói đến chuyện Lâm Hạo đã vu oan hãm hại tôi ở nhà trẻ như thế nào, cũng không muốn hỏi chuyện Lâm Hạo có liên quan gì đến cô hay không”.


“Ngày mai là sinh nhật Đồng Đồng, cô đã nghĩ kĩ chuyện tham gia hay không tham gia tiệc sinh nhật nó chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Mỹ Quyên không cần nghĩ mà nói ngay: “Tôn Hàn, chỉ cần anh đồng ý khuyên ông hai Thẩm từ bỏ chuyện bắt chúng tôi bồi thường năm mươi triệu tệ tiền bán Đồng Đồng, hơn nữa kí tên vào giấy ly hôn, tôi hứa ngày mai sẽ đến tiệc sinh nhật của Đồng Đồng”.

Tôn Hàn cười ha ha lắc đầu: “Lâm Mỹ Quyên, chuyện tham dự sinh nhật của con gái mình mà cô cũng không biết xấu hổ đem ra làm điều kiện để đàm phán?”
Lâm Mỹ Quyên không hề do dự phản bác: “Đây là giới hạn của tôi.

Anh đừng quên ngày mai là ngày tôi và Minh Phong đính hôn ở khách sạn Thiên Tế.

Nếu anh còn là đàn ông thì nên buông tay tôi đi, để tôi được hạnh phúc!”
Tôn Hàn đã thất vọng hoàn toàn, vốn tưởng với thời gian ba ngày hòa hoãn, Lâm Mỹ Quyên nhiều ít cũng sẽ cảm thấy áy náy với anh, nhưng sự thật là anh đã nghĩ quá nhiều.

Người phụ nữ như Lâm Mỹ Quyên sao có thể áy náy được chứ?
Tôn Hàn bỗng nhớ tới thời gian anh và Lâm Mỹ Quyên quen nhau, anh và cô ta tình cờ gặp gỡ, vì vợ giống với một người phụ nữ để anh hướng về, nên dần dần anh đã thích người phụ nữ yếu đuối này.

Lúc đó, Lâm Mỹ Quyên chỉ là con vịt xấu xí trong một gia đình mê cờ bạc, còn anh tốt xấu gì cũng là ông chủ của một công ty mấy chục triệu tệ, nhưng không hề ghét bỏ cô ta.

Sau đó, Lâm Mỹ Quyên nói cô ta đã mang thai, Tôn Hàn không nghĩ ngợi gì mà cầu hôn cô ta.

Ngày tháng tốt đẹp không được dài lâu, mới kết hôn chưa được ba tháng thì em rể gặp chuyện.

Lúc đó, anh mới nhìn rõ diện mạo của Lâm Mỹ Quyên.

Trong lòng cô ta, anh chỉ là một người ngoài.

Vì đứa con trong bụng Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn đồng ý nhận tội thay, gánh tất cả mọi tội lỗi.

Sau khi ra tù, anh vốn có thể hưởng thụ cuộc sống có hai bố con, nhưng Lâm Mỹ Quyên lại đối xử với anh như vậy, yêu người khác không nói, còn mặt dày chiếm sản nghiệp của anh.

Đến giờ phút này, Tôn Hàn đã hoàn toàn mất hết hi vọng với Lâm Mỹ Quyên.

Có lẽ Đồng Đồng cũng nên quên người mẹ này đi.

Tôn Hàn nhắm mắt lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Tôi không đồng ý”..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện