Tôi không đồng ý.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng lại khiến sắc mặt của Lâm Mỹ Quyên trở nên méo mó, dữ tợn.
“Tôn Hàn, anh không chịu buông tha cho tôi phải không? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho dù anh không muốn ly hôn thì cuộc hôn nhân của chúng ta cũng đã tan vỡ rồi!”
“Chuyện này anh chắc chắn phải buông tay!”
Tôn Hàn lắc đầu: “Tôi nói cho cô biết, giấy thỏa thuận ly hôn mà cô soạn ra, lúc nào tôi cũng có thể kí tên”.
“Nhưng năm mươi triệu tiền bán Đồng Đồng mà Thẩm Kỳ Bân đòi cô, tôi sẽ không quan tâm! Cô cũng nên bồi thường tất cả những gì mà cô nợ tôi trong mấy năm qua đi!”
Tôn Hàn đứng dậy, lúc đi đến cửa nhà hàng thì dừng bước, không quay đầu lại: “Lâm Mỹ Quyên, tôi quên nói cho cô biết, ngày mai, tiệc sinh nhật của Đồng Đồng cũng tổ chức ở khách sạn Thiên Tế!”
Sau đó, Tôn Hàn không nán lại nữa, dứt khoát rời đi.
Đến giờ phút này, quan hệ giữa bọn họ cũng xem như đã cắt đứt hoàn toàn.
“Phù phù…”
Lâm Mỹ Quyên tức giận thở hồng hộc, cô ta không ngờ Tôn Hàn lại tuyệt tình như vậy.
Cô ta nhìn ra được, chỉ cần Tôn Hàn nói một câu trước mặt ông hai Thẩm thì ông hai Thẩm sẽ không đòi số tiền năm mươi triệu tệ đó nữa.
Nhưng chỉ một câu nói đó, Tôn Hàn cũng không muốn nói.
Dựa vào đâu mà người đàn ông này lại tuyệt tình với cô ta như vậy?
Lại còn nhờ vào ông hai Thẩm mà tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng ở khách sạn Thiên Tế, đây rõ ràng là cố ý làm loạn lễ đính hôn của cô ta!
Lâm Mỹ Quyên giận dữ tột cùng, điên cuồng gào thét: “Tôn Hàn, anh rắp tâm không muốn tôi sống tốt! Nếu đã như vậy, anh cũng đừng hòng được yên ổn!”
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Mỹ Quyên gọi cho Lâm Hạo.
“Chị, thế nào rồi?”
“Không thương lượng được”.
Lâm Hạo lập tức hoảng hốt nói qua điện thoại: “Chị, Tôn Hàn đã báo cảnh sát chuyện vu oan ở bên ngoài nhà trẻ.
Nếu Vương Bình bị bắt, sơ sẩy là có thể khai ra chúng ta đấy! Một khi bị định tội vu oan hãm hại thì sẽ phải ngồi tù!”
Vương Bình chính là người phụ nữ đẫy đà ở bên ngoài nhà trẻ.
Lâm Mỹ Quyên mặt mày dữ tợn, giọng nói lạnh lùng đầy căm phẫn: “Ngày mai là kì hạn cuối cùng ông hai Thẩm đề ra cho chị và Minh Phong, nếu không gom đủ năm mươi triệu tệ cho ông hai Thẩm, chúng ta sẽ mất hết!”
“Ngồi tù thì có gì phải sợ, mất hết mới đáng sợ!”
“Chị, phải làm sao đây? Tình hình của công ty Phong Quân chị còn rõ hơn em, đào đâu ra năm mươi triệu đây, năm triệu tệ còn không có!”
Lâm Hạo vô cùng hoảng hốt, không tìm được phương hướng nữa.
Lâm Mỹ Quyên đột nhiên nói một cách giảo quyệt: “Không phải em nói hôm nay đã nhìn thấy Tôn Hàn và con ả Liễu Y Y kia đi với nhau sao?”
Bên kia điện thoại, Lâm Hạo như ý thức được được điều gì: “Chị, ý chị là?”
“Vu oan thất bại, ông hai Thẩm chưa chắc sẽ nghe chúng ta nói.
Bây giờ cơ hội duy nhất của chúng ta là buộc Tôn Hàn phạm tội.
Em nói xem chị muốn làm gì nào?”
“Ý chị là bắt cóc Liễu Y Y sao? Nhưng lỡ như Tôn Hàn không quan tâm đến Liễu Y Y thì sao?”, Lâm Hạo đã hiểu ra một chút, nhưng vẫn không xác định được.
Nếu bắt cóc Liễu Y Y mà có thể bắt được thóp của Tôn Hàn thì không nói, nhưng nếu không có tác dụng gì, bọn họ lại mạo hiểm đi bắt cóc thì không đáng.
Lâm Mỹ Quyên rất kiên định: “Lâm Hạo, em không hiểu, Tôn Hàn nhất định sẽ quan tâm đến Liễu Y Y! Bảo Vương Bình lo chuyện này đi!”
Trong quán cà phê, ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
…
Leng keng.
Tôn Hàn vừa về đến nhà, Đồng Đồng đã phấn khởi chạy đến: “Bố, bố ăn cơm chưa?”
“Bố ăn rồi”.
Nghe thấy con gái quan tâm hỏi han, Tôn Hàn mỉm cười nói dối.
Nhưng bây giờ anh cũng không có tâm trạng ăn bất cứ thứ gì.
Tôn Hàn vốn định buông tha cho Lâm Mỹ Quyên, dù gì cũng từng là vợ chồng, nên chia tay trong êm đềm.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đáng ghê tởm của Lâm Mỹ Quyên, cuối cùng anh vẫn chọn từ chối.
Anh phải khiến cô ta hối hận!
Hối hận vì đã phụ lòng anh, hối hận vì đã bán đi con gái ruột của mình!
“Bố sao vậy ạ? Bố không vui sao?”, Đồng Đồng bỗng quan tâm hỏi.
Tôn Hàn vội vàng