[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Mong Chờ Cậu Ngồi Vào Vị Trí Của Tôi


trước sau



Phương Minh Nguyệt đích thân tiễn hai người họ lên xe, rồi quay lại quán trà để thưởng thức trà.

Mới đầu, Phương Minh Nguyệt còn lo lắng người đẹp của Tôn Hàn sẽ đưa ra một bản kế hoạch vớ vẩn, khiến cô ta khó xử không biết phải làm sao.

Lần này, đội ngũ của cô ta đến Giang Châu để thay quốc tế Phong Hỏa thăm dò thị trường các tỉnh Tây Nam, nhưng cũng mang trên mình sứ mệnh phát triển của quốc tế Phong Hỏa trong mười năm tới, không dám có bất kỳ khinh suất nào.

Nếu như bản kế hoạch của Liễu Y Y lộn xộn và không khả thi, vậy thì làm nghịch ý Tôn Hàn hay đồng ý ký kết, là một sự lựa chọn khó khăn vô cùng.

Dù sao thì cậu Tôn cũng là người mà quốc tế Phong Hỏa không dám đắc tội.

May mà cậu Tôn không hề nói chơi.

Kế hoạch mà Liễu Y Y đưa ra quả thực hoàn hảo và khả thi hơn kế hoạch ban đầu của quốc tế Phong Hỏa.

Vẹn toàn đôi bên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái vô cùng, bèn nhàn nhã ngồi vắt tréo chân rồi nhấp một ngụm trà.

“Giám đốc Phương, đúng là cô ở đây thật!”
Đúng lúc này, một thanh niên mặc tây trang và đi giày da xuất hiện, nói bằng giọng khá ngạo mạn.


“Giám đốc Cổ, sao lại rảnh rỗi đến đây tìm tôi thế?”, Phương Minh Nguyệt liếc nhìn gã bằng ánh mắt chán ghét, dáng vẻ chẳng mấy bận tâm.

Thanh niên này tên Cổ Đông, là cấp dưới của Phương Minh Nguyệt, cũng là người khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Gã là con trai của một cổ đông lớn trong quốc tế Phong Hỏa, lúc nào cũng muốn thay thế vị trí của Phương Minh Nguyệt, còn muốn đưa cô ta lên giường.

Với một cấp dưới như vậy, Phương Minh Nguyệt thực sự không có hứng vui vẻ tiếp chuyện.

“Vì tôi sợ giám đốc Phương cô đơn một mình ấy mà!”, Cổ Đông vừa cười ha hả vừa ngồi vào chỗ đối diện Phương Minh Nguyệt, đoạn đặt cặp tài liệu xuống.

Phương Minh Nguyệt cười khẩy, “Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
“Được.

Tôi đang muốn hỏi cô, chuyện tìm đối tác đã có tiến triển gì chưa? Phía công ty quan tâm chuyện này lắm đấy!”
“Có đối tượng rồi.

Sao hả?”
Phương Minh Nguyệt vừa cười bí ẩn vừa hỏi lại, không hề để lộ việc mình đã ký hợp đồng.

Gã là con trai của cổ đông lớn, một khi biết chuyện Phương Minh Nguyệt đã ký được một bản hợp đồng có lợi cho công ty thì chỉ e rằng sẽ có ý cướp công.

Cách tốt nhất là báo cáo cho hội đồng quản trị rồi mới công khai chuyện này.

“Chỉ mới có đối tượng thôi à, đây không phải là hiệu suất làm việc của giám đốc Phương nhỉ! Xem ra lần này tôi lại lập công rồi! Giám đốc Phương xem này, đây là bản hợp đồng do tôi ký được đấy”, Cổ Đông đắc ý đưa một bản hợp đồng ra.

Sắc mặt thay đổi ngay lập tức, Phương Minh Nguyệt tức giận hét ầm lên, “Cậu ký hợp đồng rồi? Ai cho cậu cái quyền đấy?!”
Cô ta ký một hợp đồng, Cổ Đông cũng ký một hợp đồng.

Nhưng công ty mà quốc tế Phong Hỏa muốn hợp tác chỉ có một.

Đến lúc ấy, ai sẽ chịu trách nhiệm đền bù thiệt hại vi phạm hợp đồng đây?
Chuyện này còn liên quan đến vấn đề danh dự của công ty nữa.

Cổ Đông cười giễu, cho rằng Phương Minh Nguyệt giận dữ vì gã đã lập công trước, chứ chẳng hề bận tâm.

Theo quy định, đội ngũ đến Giang Châu lần này do Phương Minh Nguyệt chỉ đạo, việc ký kết hợp đồng buộc phải có chữ ký của Phương Minh Nguyệt.

Nhưng gã không sợ Phương Minh Nguyệt.

Mà gã cũng đã liên hệ với bố trước rồi, bố gã bảo rằng bản hợp đồng này có thể giúp gã thay thế vị trí của Phương Minh Nguyệt và đẩy cô ta rơi đài.

Tất nhiên, Cổ Đông lại càng chẳng biết sợ là gì, còn hỏi ngược cô ta, “Giám đốc Phương, bản hợp đồng mà tôi ký kết hoàn toàn có lợi cho quốc tế Phong Hỏa.


Sao lại không được ký chứ? Chẳng lẽ trừ cô ra, không ai trong chúng tôi được lập công cho công ty à?!”
Phương Minh Nguyệt không quan tâm nhiều đến vậy, chỉ vội vã lấy hợp đồng đọc thử, xem có tìm ra cách giải quyết không.

Không xem thì không sao, xem rồi lại càng thấy quái lạ hơn.

Cô ta ngước lên, kinh ngạc nhìn Cổ Đông, “Cậu ký với thời trang Sâm Uy, hay là ký với tổng giám đốc Tôn?”
Phương Minh Nguyệt hoàn toàn không ngờ, hợp đồng mà Cổ Đông và cô ta ký đều là với thời trang Sâm Uy, hơn nữa còn cùng có bút tích của Tôn Hàn!
Cổ Đông cười đắc ý, “Giám đốc Phương à, thời trang Sâm Uy là đối tác tốt nhất ở Tây Nam.

Hơn nữa, bọn họ cũng hoàn toàn đồng ý với những yêu cầu có lợi cho chúng ta! Chuyện này đâu có vấn

đề gì nhỉ?”
“À phải, bố tôi cũng nói rồi, lần này tôi ký kết hợp đồng cho công ty với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn công ty sẽ đề bạt tôi ngồi vào… vị trí của cô!”
Thay thế vị trí của Phương Minh Nguyệt?
Đúng là lũ ngốc nằm mơ.

Phương Minh Nguyệt chẳng hề lo lắng, còn hỏi xác nhận lại, “Cậu chắc chắn mình ký hợp đồng với tổng giám đốc Tôn?”
Cậu Tôn đã ký hợp đồng với cô ta mà, sao có thể ký hợp đồng với Cổ Đông cơ chứ?
Sắc mặt của Cổ Đông hơi thay đổi.

Nhưng nhớ đến lời của Lý Tông Đạo, gã bèn dửng dưng, “Dấu vân tay ở ngay đây, chẳng lẽ lại là người khác được à?”
“Thế thì không thành vấn đề.

Tôi rất mong chờ cậu ngồi vào vị trí của tôi đấy!”
Tin chắc chuyện này có vấn đề, Phương Minh Nguyệt lại càng không cần lo lắng nữa.

Cổ Đông cứ thích bày mưu tính kế với cô ta, e là lần này đã lôi bố mình xuống hố luôn rồi.

Phương Minh Nguyệt chắc chắn cậu Tôn không hề ký hợp đồng với Cổ Đông!

Tôn Hàn lái xe trở về.

Ngồi ở ghế phó lái, Liễu Y Y kích động vô cùng, hai tay ôm chặt bản hợp đồng như thể sợ làm mất nó vậy.

Cô đã thành công rồi!
Cô đã thuận lợi ký hợp đồng với quốc tế Phong Hỏa.

Tuy bản hợp đồng do tổng giám đốc Tôn Hàn ký tên, nhưng công đầu vẫn thuộc về cô.

Quan trọng nhất là, bản hợp đồng này không chỉ không làm tổn thất lợi ích công ty, mà còn mang đến lợi ích mang tính chất cột mốc cho công ty nữa!
“Tôn Hàn, với óc kinh doanh của anh, tương lai chắc chắn sẽ có những thành tựu to lớn!”
Liễu Y Y vẫn không quên người ra đưa đề nghị là ai.

Tuy tài liệu này do cô hoàn thành, nhưng người có công lớn nhất thực sự chính là Tôn Hàn.


“Óc kinh doanh?”, Tôn Hàn không mấy bận tâm, “Tương lai của anh không nằm ở đây”.

Cách thức kinh doanh quan trọng đấy, nhưng với Tôn Hàn thì cũng không quan trọng nhiều đến thế.

Liễu Y Y thắc mắc, “Tương lai của anh không nằm ở đây, vậy thì ở đâu?”
“Ở…”
Ánh mắt Tôn Hàn đột nhiên trở nên khó đoán.

Anh nhớ đến Phó Văn Húc - người sắp chết dần chết mòn trong nhà tù phía Nam, rồi lại nghĩ đến bá chủ thành phố Giang Lệ - kẻ làm mưa làm gió trong cả nước, đang chờ dịp đối đầu với anh.

Tôn Hàn tự giễu, “Hoặc ngồi trên mây nhìn xuống chúng sinh, hoặc rơi xuống địa ngục rồi trở thành anh hùng giữa lũ quỷ ma.

Ai mà đoán được?”
Liễu Y Y không hiểu được, chỉ cảm thấy điều Tôn Hàn nói rất mờ mịt, hoàn toàn khác xa với hiện thực mà cô biết.

Cô quyết định không nghĩ nữa, bèn nói tiếp, “Không biết anh nói gì nữa.

Nhưng mà anh nhớ là phải tính cho tôi là quán quân doanh số của hai tháng đấy!”
Chỉ cần đứng đầu doanh số thêm một tháng nữa thôi, là cô hoàn thành vụ cá cược với Tôn Hàn rồi.

Cô cũng chưa biết sau khi hoàn thành thì mình sẽ đề ra yêu cầu gì cho Tôn Hàn, chẳng lẽ bắt Tôn Hàn rời khỏi Giang Châu vĩnh viễn ư?
Cô cũng không biết nữa.

Nhưng cô phải quyết tâm làm được!
“Sẽ không nuốt lời đâu”.

Tôn Hàn mỉm cười, tăng tốc độ của chiếc Mercedes-Benz S để đưa Liễu Y Y về nhà.

“Ngày mai nhớ ăn mặc đẹp một chút, đợi toàn công ty hò reo chúc mừng đi nhé!”, sau khi đưa Liễu Y Y xuống xe, Tôn Hàn bèn cười nói.

Liễu Y Y cũng mỉm cười rạng rỡ, “Được.

Tôi nhất định sẽ khiến cả công ty nhìn mình bằng ánh mắt khác!”
Đặc biệt là Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên, cứ chờ mà xem, một người phụ nữ không có học thức cao như cô đã lập được công lớn thế nào cho công ty?
Liễu Y Y nghĩ bụng, đến lúc đó, vẻ mặt của hai kẻ ấy chắc chắn sẽ rất đặc sắc..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện