Ngày hôm sau.
Liễu Y Y hả dạ đi theo Tôn Hàn đến công ti, chưa bao giờ cô cảm thấy tự tin đến vậy.
Cô nhớ lại lúc mới vào công ti bị Vương Bách Xuyên sỉ nhục, còn Lý Tông Đạo thì nghi ngờ năng lực của cô.
Lúc đó, Liễu Y Y cảm thấy rất ấm ức, cô quyết định phải để họ nhìn mình bằng một con mắt khác.
Hợp đồng mà cô đang cầm đây chắc là đủ rồi đúng không?
Cô đã giải quyết được hợp đồng mà cả thành phố Giang Châu phải bó tay rồi.
Lẽ nào như vậy vẫn chưa chứng minh được thực lực của cô ư?
“Đi thôi!”, Tôn Hàn nói.
Liễu Y Y gật mạnh đầu đáp: “Ừm”.
Hai người đi vào công ti, nhân viên lễ tân đã bước tới nói: “Tổng giám đốc Tôn, người của tổng công ti đến rồi, đang chờ anh rồi họp đấy ạ”.
Tôn Hàn cau mày: “Người trên tổng ư? Họ đến lâu chưa?”
Nếu không có chuyện quan trọng thì tổng công ti sẽ không cử người tới, lẽ nào họ đã biết chuyện anh và Liễu Y Y giành được hợp đồng với công ty quốc tế Phong Hỏa rồi ư?
“Họ đáp chuyến bay sáng ạ, đích thân giám đốc Lý đã đi đón”.
“Ừ, tôi biết rồi”.
Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y rồi bình tĩnh cười nói: “Sắp có cuộc họp đấy, em tham gia luôn nhé, sẵn tiện thông báo tin vui luôn!”
Dù hợp đồng hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa là kết quả từ sự hỗ trợ của Tôn Hàn.
Nhưng Tôn Hàn muốn Liễu Y Y được vui, vì bản hợp đồng này có thể chứng minh thực lực của cô với công ti, đồng thời giúp cô lấy lại sự tự tin đã mất nhiều năm.
Vả lại, Liễu Y Y cũng góp công không ít, kế hoạch cô vạch ra khiến Tôn Hàn phải bất ngờ, vì nó không có bất kỳ vấn đề gì.
“Được!”
Cộc cộc.
“Vào đi!”
Tôn Hàn mở cửa phòng họp ra, sau đó dẫn Liễu Y Y vào cùng.
Lúc này, đã có khoảng mười người ngồi sẵn bên trong.
Họ đều là quản lý của công ti con, người ngồi trên ghế của tổng giám đốc là một ông già béo có mái tóc hoa râm.
Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên ngồi bên cạnh ông ta.
Ánh mắt mọi người nhìn Tôn Hàn rất lạ, bầu không khí cũng rất kỳ quái.
“Tôn Hàn, để tôi giới thiệu nhé.
Đây là ông Lôi - giám đốc điều hành của tổng công ti thời trang Sâm Uy chúng ta.
Ông Lôi, đây là Tôn Hàn!”, Lý Tông Đạo giới thiệu.
Tôn Hàn cũng thấy hơi bất ngờ, vì lần này công ti không cử nhân viên bình thương đến, mà là một trong ba người điều hành cấp cao.
“Ngồi đi!”, ông Lôi lạnh giọng nói với vẻ không thích Tôn Hàn cho lắm.
Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều, chỗ của anh đã bị chiếm mất rồi nên đành tìm đại một chỗ khác rồi ngồi xuống thôi.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu nhé”.
Ông Lôi không dài dòng, lập tức ném một bản hợp đồng trước mặt Tôn Hàn rồi giận dữ nói: “Tổng giám đốc Tôn, phiền cậu giải thích về bản hợp đồng này cho tôi!”
Ông Lôi vào thẳng vấn đề chính luôn.
Tôn Hàn có vẻ kinh ngạc cầm bản hợp đồng lên rồi đọc.
“Không thể nào? Tổng giám đốc Tôn không ký bản hợp đồng này đâu”.
Liễu Y Y đứng cạnh Tôn Hàn nên cũng đọc được nội dung trong bản hợp đồng này, đây đúng là hợp đồng mà công ti họ đã ký kết với Phong Hoả.
Nhưng nội dung ký kết lại đồng ý những yêu cầu không công bằng của Phong Hoả, cụ thể là họ sẽ sản xuất sản phẩm theo dây chuyền cho phía đối tác, nhưng lại không được gắn mác của công ti mình.
Bản hợp đồng này không hề có lợi gì cho công ti thời trang Sâm Uy cả.
Nhưng người ký hợp đồng là Tôn Hàn, hơn nữa còn có cả dấu vân tay của anh.
“Hừ! Tôn Hàn không ký hợp đồng này thì tôi ký chắc? Liễu Y Y, cô dám phủ định như vậy thì lấy bằng chứng ra đây cho tôi xem nào!”, Vương Bách Xuyên cười chế nhạo nói.
Tức mình, Liễu Y Y đang định lấy bản hợp đồng kia ra: “Bằng chứng đây, anh…”
“Y Y, trật tự!”
Nhưng Liễu Y Y còn chưa nói hết câu đã bị Tôn Hàn ngắt lời.
Tôn Hàn nhìn quanh một vòng rồi dừng lại ở chỗ của Lý Tông Đạo: “Giám đốc Lý, tôi không ký bản hợp đồng này, anh có thể giải thích cho tôi biết hợp đồng này ở đâu ra không?”
Lý Tông Đạo đảo mắt rồi nói như thể không liên quan: “Sao mà tôi biết được? Giấy trắng mực đen, cậu còn ấn dấu vân tay rồi, con dấu