Lệ quỷ lướt đi, tránh những mũi băng tiễn bắn tới, nói khẽ: “Thức thứ hai: Thế Gian Khó Có Được Tình Nhân.”
Lệ quỷ bắt đầu đọc khẩu quyết của thức thứ hai, vung kiếm theo những quỹ đạo kỳ dị, lần này kiếm vung tới đâu đều để lại phía sau vô số kiếm ảnh.
Những đạo ảnh kiếm quang này không mất đi mà vẫn tồn tại một lúc, tạo thành một biển kiếm trùng trùng điệp điệp.
Biển kiếm này thực chất chỉ là ảo ảnh về thị giác, nhưng nó vẫn có uy lực chấn nhiếp tinh thần cực mạnh.
Lữ Hàn cũng nhận ra vấn đề, hắn nghĩ thầm, thức thứ nhất đánh vào thính giác, thức thứ hai này là đánh vào thị giác.
Đối với những ảo ảnh liên quan tới thị giác thì năng lực Thấu thị của hắn là khắc tinh cực mạnh.
Hắn nhắm mắt định thần, mở ra năng lực Thấu thị, không muốn dùng mắt thường quan sát mà sẽ dùng Thấu thị quan sát.
Thấu thị vừa mở, đường kiếm của lệ quỷ chậm lại, kiếm quang lưu ảnh dần trở nên rõ ràng hơn, phân biệt rõ quang ảnh này với quang ảnh khác, phân biệt rõ đâu là thực ảo, đâu là lưỡi kiếm sắc bén, đâu là hình bóng mơ hồ.
Bằng một cách nào đó hắn hiểu được tâm ý của chiêu thức này muốn gửi gắm: ngoại hình là thứ chiếm ưu thế cực lớn.
Chẳng ai có thời gian rảnh và đủ sự quan tâm để đi tìm hiểu tâm hồn của người khác như thế nào.
Thời gian của từng ngày trôi nhanh như tên bắn, chỉ một cái liếc mắt là đã đủ để đánh giá về người khác ra sao.
Thế gian thường truyền dạy cho đời sau về việc đánh giá cao cái đẹp nội tâm, xem nhẹ vẻ đẹp bên ngoài, nhưng có những người từ khi sinh ra, chưa từng xây đắp nội tâm thế nào, đã mang sẵn một hình hài xinh đẹp.
Chẳng có cách giải thích nào khác ngoài nguyên nhân cho rằng nội tâm người đó vốn đã đẹp sẵn từ kiếp trước, nên kiếp này vừa mới ra đời đã thừa hưởng được nét đẹp nội tâm tiền kiếp thể hiện ra bên ngoài.
Nội dung thì vô vàn mà cốt lõi lại chỉ có một, nếu kẻ nào muốn tô vẽ nét đẹp ngoại hình mà chú trọng luôn cả nét đẹp về nội tâm, nghĩa là hành thiện tích đức, cứu sinh độ thế, thì nét đẹp bên ngoài được tô đắp đó sẽ dần trở thành bản chất và tồn tại lâu dài.
Ngược lại kẻ nào cưỡng bức đến sức mạnh của dao kéo mà nội tâm càng ngày càng đối tệ với người khác, chỉ biết lo cho bản thân, đến một ngày lớp mặt nạ đó sẽ rơi xuống để lộ ra dung nhan quỷ khóc bên trong.
Nghĩ tới đây, Lữ Hàn giật mình mở mắt ra, biển kiếm đã biến mất.
Các đường kiếm của lệ quỷ trở lại như bình thường, tuy vậy đó vẫn là những đường kiếm tuyệt luân của một đại cao thủ tâm huyết về kiếm thuật cho đến tận lúc chết, hắn lập tức vung kiếm gỗ nghênh đón thế công cuồn cuộn của lệ quỷ đang kéo đến.
Kiếm đấu kiếm, khí đấu khí, bộ pháp đấu bộ pháp.
Kiếm khí từ hai bên loang loáng, tràn ngập cả không gian của khu Nhà xác.
Càng đánh càng bất phân thắng bại, chiến ý đều lên tới cực điểm.
Sau một hồi, lệ quỷ vung mạnh một kiếm rồi đột ngột liễm khí, thu tay, lướt hẳn lùi lại về phía sau một quãng.
Hắn mở miệng nói, giọng vẫn đậm chất âm phong: “Thức thứ hai này xem như không đánh bại được ngươi.
Ngươi có đoán được, thức thứ ba, cũng là thức cuối cùng có tên là gì không?”
Lữ Hàn nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hai thức trước đều là nhắc đến thế gian, không lẽ thức thứ ba này cũng vậy, là Thế Gian Tuyệt Tình ư?”
Lệ quỷ không đáp đúng hay sai mà chỉ hỏi lại: “Ngươi có biết khi thế gian tuyệt tình, thì chuyện gì xảy ra không?”
Lữ Hàn lắc đầu: “Ta thật là không nghĩ ra được đáp án.”
Lệ quỷ nói: “Lạnh! Thức thứ ba này chỉ có một chữ đó thôi.”
Một hạt hoa tuyết từ đâu xuất hiện, rơi xuống trước mặt Lữ Hàn.
Tuyết rơi!
Cả không gian khu Nhà xác đột nhiên tràn ngập hoa tuyết, chúng bay lướt qua mặt hắn, có cái chạm và dính luôn vào da mặt.
Hắn ngơ ngác, giơ tay hứng thử một vài hoa tuyết trước mặt, cảm giác lạnh giá đọng xuống tay thật đến nỗi hắn tưởng như mình đang đứng giữa mùa đông phủ tuyết.
Thời điểm này chỉ mới bắt đầu chớm thu, cái nóng của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tan đi hết, phải chăng đây là khung cảnh của truyền thuyết vạn thu thiên cổ: Tuyết rơi mùa hè?
Khung cảnh tuyết rơi là một kỳ quan thiên nhiên mà loài người được trời đất ban tặng.
Cảm giác ngắm mưa rơi qua lớp cửa kính xe buýt chỉ là trò trẻ con khi so với cảm giác ngắm hoa tuyết đáp xuống trên da mặt.
Tiếp xúc với hơi nóng của cơ thể, hạt tuyết không tan chảy hẳn thành nước mà dính lại lên da.
Cũng có hạt tuyết không kịp tan, nó va vào làn da rồi nảy ra, tiếp tục rơi tiếp xuống dưới.
Lệ quỷ vừa đọc khẩu quyết, vừa quay người một vòng, nhắm về phía cổ họng Lữ Hàn mà tung kiếm rời tay, mũi kiếm lao đi vùn vụt, như tử thần đoạt mạng bay tới.
Chiêu thức rất bình thường này nhìn qua thì không có gì nguy hiểm, nhưng khi Lữ Hàn muốn dùng kiếm gỗ gạt đi đòn tấn công mới phát giác ra toàn thân mình đã bị đông cứng, ngay cả năng lực Thấu thị cũng bị hàn khí cực lạnh ép tắt mất.
Hắn không thể cử động, tay chân như hóa đá, trong khi mũi kiếm của lệ quỷ đã sắp chạm đến cổ.
Chẳng lẽ vì phút chủ quan, mãi ngơ ngẩn ngắm cảnh tuyết rơi, hắn phải bỏ mạng dưới một chiêu đâm kiếm này hay sao?
Đúng lúc này, trong túi áo của hắn bỗng có thứ gì ngọ nguậy rồi phóng vọt ra, là sợi dây hoa Tử Đằng.
Ngày trước nó đã hút một giọt máu của hắn, nên cả hai có kết nối tâm ý tương thông.
Khoảnh khắc hắn cận kề nguy hiểm, sợi dây hoa cảm nhận được nên lao ra khỏi túi áo, hấp thu nguồn tà khí đang tỏa ra cuồn cuộn từ lệ quỷ mà biến hóa to lên, thành một dây hoa khổng lồ, quất mạnh một cái, đánh văng mũi kiếm đoạt mạng đang đâm tới.
Kình lực va chạm mãnh liệt.
Mũi kiếm của lệ quỷ bị hất văng, sợi dây hoa cũng chịu lực chấn động không nhỏ, hoa và lá văng tung tóe khắp nơi, rơi rụng lả tả xuống nền đất.
Một bông hoa trong số rơi rụng đó rơi vào bàn tay của Lữ Hàn.
Cơ hội không đến lần thứ hai.
Hắn tập trung hết kình lực toàn thân vào bàn tay, phá vỡ đóng băng, dùng bông hoa như một ám khí, bắn về phía ấn đường của lệ quỷ.
Bông hoa rời tay, bay uốn lượn theo một đường xoắn ốc.
Đối với các loại ám khí, phóng theo đường thẳng sẽ tốn ít thời gian nhất để tiếp cận mục tiêu nhưng bù lại kình lực sẽ không nhiều và dễ bị phá giải.
Còn nếu phóng theo đường cong hoặc đường xoắn ốc, tuy mất nhiều thời gian để tiếp cận mục tiêu hơn, nhưng bù lại sẽ tụ được kình lực rất lớn, thêm nữa, do quỹ đạo phức tạp nên sẽ rất khó phá giải.
Bông hoa bay hết quỹ đạo xoắn ốc, tụ được một kình lực vô cùng khủng khiếp, trực tiếp đánh trúng ấn đường của lệ quỷ.
Ấn đường dù là ở người hay quỷ đều là nơi tập trung định lực.
Thần thái của một người tốt hay xấu đều có thể nhìn ấn đường mà đoán biết.
Hơn nữa bông hoa Tử Đằng này không phải hoa bình thường mà còn chứa cả yêu lực từ chủ nhân của nó, hoa tinh Tử Đằng.
Lệ quỷ trúng một đòn trí mạng, ngã văng ra sau, bật ngửa xuống nền đất.
Nếu mục tiêu là người bình thường, một đòn vừa rồi hẳn đã lấy mạng, nhưng lệ quỷ thì không thể chết thêm một lần nữa, có điều quỷ lực của hắn bị đánh tan nát nặng nề.
Không còn quỷ lực để duy trì, băng tuyết biến mất, nhiệt độ không khí dần trở về như ban đầu, cơ thể Lữ Hàn cử động lại được như bình thường.
Hắn nhìn lệ quỷ đang nằm trên mặt đất, bóng hình dần mờ nhạt, quỷ lực đang tản mát.
Hiểu theo một cách nào đó, lệ quỷ đang chết thêm một lần thứ hai.
Trong lòng Lữ Hàn cảm thấy có chút gì đó không ổn và cũng không đành lòng.
Hắn nhớ lại khoảng khắc khi nãy, tuy sợi dây hoa Tử Đằng đã cứu hắn một mạng, nhưng theo lý mà nói, với đẳng cấp kiếm thuật của lệ quỷ này thì đúng ra sợi dây hoa không thể gây ra tác động lớn đến như thế.
Thậm chí lệ quỷ kia hoàn toàn thừa khả năng đâm xuyên qua cả sợi dây hoa và cổ họng của hắn.
Chỉ có một khả năng, lệ quỷ đã hạ thủ lưu tình, kiếm giơ cao nhưng hạ xuống khẽ, kình lực lúc xuất chiêu thì cuồn cuộn nhưng gần chạm mục tiêu thì dừng.
Nhờ vậy, sợi dây hoa mới có khả năng đánh văng được mũi kiếm để cứu hắn.
Thực ra câu chuyện của lệ quỷ cũng là một câu chuyện buồn, thấm đẫm tình cảm.
Nó chỉ đơn giản là tình yêu đơn phương từ một phía mà không cách gì công khai thổ lộ được.
Bao nhiêu người đã có gia đình, lại đi mang nỗi thầm thương trộm nhớ một người khác.
Kết hôn với một số người là sự đơm hoa kết