Tiếng xích sắt đang chầm chậm theo từng bậc cầu thang đi xuống.
Trong không gian tĩnh mịch ở khu Nhà xác này, âm thanh kéo lê xích sắt thực sự có chút dọa người.
Một bóng đen hiện ra ở chân cầu thang, đó là một tên béo, cao to, bụng lớn như cái trống, tay chân nung núc thịt, đầu trọc lóc không có lấy một cọng tóc.
Gã béo quấn một sợi xích sắt mắt to quanh bụng vài vòng.
Tay bên này kéo lê một sợi xích khác trên nền đất, tay bên kia vác một cô gái trên vai, cô gái vùng vằng không yên vì đang bị một sợi xích trói chặt toàn thân.
Hắn ném cô gái xuống mặt đất hất mặt về phía Lữ Hàn, cất tiếng hỏi: “Con bé này đi chung với ngươi à? Tao thấy nó vội vã chạy xuống đây.”
Lữ Hàn nhìn cô gái vừa bị ném xuống đất, đang rên lên vì đau, đó là người đã đi chung với hắn tới khu công viên giải trí này, Tử Đằng.
Cô hét lên với hắn, giọng vừa ấm ức, vừa nũng nịu, vừa muốn giải thích: “Anh, hắn đánh lén em.
Em đang chạy xuống đây thì hắn quăng xích từ phía sau trói chặt em lại.”
Không biết từ khi nào mà Tử Đằng lại chuyển qua xưng “Em” ngọt xớt như vậy.
Nhưng nếu cô đã xưng hô như vậy thì hắn cũng không thể gọi Tử Đằng là “Cô” như trước nữa, đành phải dùng chính từ ngữ của cô để đáp lại: “Sao em biết anh ở dưới đây?”
“Em có kết nối tương thông với sợi dây hoa giống anh mà.
Thông qua nó, em biết anh đang gặp nguy hiểm dưới này.”
Trả lời xong, Tử Đằng nhìn thấy sợi dây hoa lúc này đang nằm khoanh tròn trên nền đất, một đầu ngóc lên như đang nghe ngóng mọi thứ.
Cô mừng rỡ gọi to: “Tới đây với chị nào.”
Sợi dây hoa nghe Tử Đằng gọi liền trườn về phía cô.
Bỗng một luồng gió ập tới, tên béo vung sợi xích trên tay quất xuống về phía dây hoa.
Một lá bài thép từ phía Lữ Hàn phóng về phía sợi xích để ngăn cú quật.
Nhưng đáng tiếc, lần này hắn đã đánh giá thấp đối thủ.
Gã béo với sức lực có thừa, còn sợi xích sắt là loại mắt to và dày.
Lá bài tuy bằng thép, nhưng so với sức lực của gã béo và sợi xích to bản thì nó chỉ như muỗi đốt inox.
Sợi xích vẫn quật xuống, đập văng lá bài đi và đập bẹp sợi dây hoa, dây hoa oằn lên một cái rồi rũ xuống, nằm im bất động trên nền đất.
Tử Đằng đang bị trói chặt, thấy cảnh đó chỉ có thể kêu “Á” một tiếng, bật khóc hu hu.
Còn Lữ Hàn thì đứng chết trân.
Sợi dây hoa tuy chỉ mới gắn bó với hắn được một thời gian ngắn, suốt ngày chỉ nằm ngủ trong túi áo hoặc trên bàn, nhưng cả hai đã trở nên thân thiết như hai người bạn.
Hơn nữa, khi nãy nó đã hy sinh thân xác tan hoang để cứu hắn, thế mà giờ đây, hắn phải bất lực chứng kiến nó bị đập một nhát nằm bẹp.
Lửa giận trong người bốc cao, Lữ Hàn lấy ra một lúc ba lá bài thép, tụ lực bắn về ba vị trí hiểm yếu của gã béo: một lá nhắm ngay giữa mặt, một lá nhắm tới giữa ngực, một lá nhắm vào giữa bụng.
Gã béo cười hềnh hệch, một tay giơ lên che mặt chặn lá bài phóng tới.
Lá bài chạm vào bàn tay nung núc thịt của y thì như chạm vào một quả bong bóng, lún vào trong da thịt rồi đàn hồi bật ngược trở ra, rớt xuống nền đất.
Hai lá bài còn lại phóng vào ngực và bụng của gã béo cũng chịu cảnh tương tự.
Tất cả ba lá bài thép đầy uy lực mà hắn luôn rất tự hào, hoàn toàn không một chút tác dụng, thậm chí chúng không gây ra được một vết trầy nào trên da gã béo.
Y cười khoái chí: “Ngươi đang làm trò trẻ con đấy à, ha ha.”
Cười xong một tràng, y liếc về phía cô gái đang nằm trên băng ca, tiếp tục cười nhăn nhở: “Lại thêm một em gái xinh đẹp, tối nay hẳn là một đêm bận rộn đây, ha ha.”
Đoạn y bước về phía cô gái trên băng ca, bất chợt bên tai có tiếng gió vù vù nổi lên, y quay đầu lại xem, một bánh xe quay tít đang lao tới.
Lữ Hàn đã tung ra sát chiêu mạnh nhất của mình: Phong Hỏa Luân.
Mặc dù hiện tại không có lửa, nhưng tên gọi vẫn như thế.
Phong Hỏa Luân khí thế xuyên sơn xẻ đá, như một bánh xe tử thần, lao từ trên xuống dưới muốn chẻ tên béo ra làm hai.
Gã thấy vậy thì cười nhạt, quay sợi xích trong tay một vòng, rồi tiện tay hất ngược lên trên, trực tiếp va chạm với Phong Hỏa Luân, kêu vang “Keng!” một tiếng, đánh tan Phong Hỏa Luân ra thành từng mảnh, mấy lá bài văng lên cao rồi rơi rụng lả tả xuống đất như hoa tàn.
Khuôn mặt Lữ Hàn trở nên rất khó coi, mồ hôi chảy đầy trán, tay chân bủn rủn nhìn tình huống trước mắt.
Tử Đằng vẫn đang bị trói nằm trên nền đất.
Sợi dây hoa bị đánh cho nằm bẹp.
Còn cô gái trên băng ca, chỉ mới vài phút trước hắn còn hứa với quỷ lệ đại sư huynh rằng mình sẽ bảo vệ cho cô ấy, thế mà vài phút sau cô gái đã bị đặt phơi mình ra trước sự đe dọa của tên béo có khả năng đề kháng cực mạnh với ám khí này.
Không may nữa, là hôm nay, do mục tiêu chỉ là đi chơi với Tử Đằng nên hắn chỉ đem theo hộp bài giấy và mười lá bài thép như thường lệ để phòng thân.
Hoàn toàn không đem theo bất kỳ một loại ám khí thế hệ mới nào, lần đầu tiên trong đời hắn thực sự cảm thấy mình trở nên vô dụng.
Nhưng đây không phải lúc tự dằn vặt bản thân.
Gã béo phía bên kia vẫn đang tiến gần đến phía cô gái đang nằm trên băng ca.
Tuyệt đối không thể để y chạm tay vào cô gái được.
Lữ Hàn đặt tay lên miệng lọ thủy tinh chứa nước mắt cực quang, kéo thanh kiếm của đại sư huynh ra khỏi lọ.
Tuyệt Tình kiếm xuất trận, tỏa ánh sáng tử tinh soi rọi rực rỡ khắp cả không gian.
Gã béo khựng lại khi thấy thứ ánh sáng màu tím chói mắt tỏa ra từ phía sau lưng.
Chưa kịp rõ là chuyện gì thì một luồng kiếm khí chém đến, ngửi thấy mùi nguy hiểm, y vung sợi xích lên nghênh đón.
Một tiếng va chạm chát chúa phát ra khi sợi xích đánh trúng Tuyệt Tình kiếm, chặn được thanh kiếm lại nhưng không ngăn được kiếm khí tiếp tục bay tới chém lên bụng, đẩy tên béo lùi lại, y cúi xuống nhìn thấy trên da bụng mình có một vết hằn do kiếm khí để lại.
Gã béo ngạc nhiên, rồi cười ha hả: “Được lắm, chơi với ngươi một ván vậy.”
Nói đoạn, y tháo sợi xích quấn quanh bụng ra cầm ở tay còn lại, hai tay y cầm hai sợi xích quay tít rồi vung về phía Lữ Hàn.
Hai sợi xích rít lên the thé như hai con mãng xã khổng lồ hung tợn phóng tới.
Lữ Hàn điểm nhẹ đầu mũi chân, tung người lên không, vừa uốn người song song theo hướng lao tới của dây xích để né cùng lúc hai cú táp đầy uy lực, vừa lao tới trước đâm kiếm về phía gã béo.
Tên này tuy trông thô kệch là thế nhưng dùng xích hết sức linh hoạt.
Thấy Lữ Hàn né được gọn gàng thế công đầu tiên của mình và đang đâm mũi kiếm tới, y rút ngược hai sợi xích về, vung chúng bắt chéo vào nhau.
Hai sợi xích quay tròn xung quanh điểm bắt chéo tạo thành một cái khiên sắt khổng lồ, chặn đứng cú đâm kiếm của Lữ Hàn.
Gã béo lại xoay ngược hai sợi xích, chúng quay tròn theo hướng ngược lại để tự tách rời nhau.
Hai sợi xích quay tròn như chong chóng tạo ra một trận cuồng phong bức Lữ Hàn lùi lại, đến khi quay hết đà, chúng tách hẳn nhau ra, gã béo vung lần lượt từng sợi quất xuống về phía Lữ Hàn.
Hắn chỉ có thể dùng bộ pháp né tránh từng đòn quật đầy uy lực, vừa dùng kiếm gạt văng sợi xích khi cú quật đến quá gần.
Kình lực của mỗi cú va chạm tạo ra những đốm lửa tung tóe.
Với sức lực phi thường của gã béo và sức nặng của sợi xích, chỉ cần trúng một đòn thôi thì sẽ phải thịt nát xương tan.
Đập một hồi phát tiết hết cơn tức giận, tên béo đổi chiêu, thu hai sợi xích về quay tròn hai bên hông, dùng cùi chỏ mỗi bên làm điểm tựa, từng sợi xích sau khi quay tròn một vòng lại tì vào cùi chỏ bên này để chuyển hướng qua phía bên kia, quay tiếp một vòng rồi lại tì vào cùi chỏ bên kia trở về lại bên này.
Cả hai sợi cứ thế quay vù vù, đổi hướng liên tục, dần dần tích tụ một lượng động năng khủng khiếp.
Lữ Hàn nhìn ra đó là phương thức dùng Nhuyễn tiên cực kỳ lợi hại của võ thuật.
Khi thành thạo thuật dùng Nhuyễn tiên, người dùng sẽ tạo ra một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, cùng khí thế áp đảo khi sợi Nhuyễn tiên cứ quay vòng và đảo bên liên tục, nhưng đó là một sợi.
Còn gã béo này đã nâng thuật Nhuyễn tiên lên một tầm cao mới khi không chỉ quay vòng một sợi, mà là hai sợi cùng lúc.
Độ khó không phải nhân lên gấp đôi mà phải nhân lên gấp mười lần.
Hai sợi xích lúc này đã tích đủ động năng, quay tròn như hai lưỡi cưa máy to bản hay được dùng để cưa hạ những cây đại thụ, dần dần ép Lữ Hàn phải lùi về sát vách tường, thực ra là sát mấy cái vách tủ đựng xác.
Khi gót chân chạm vào vách tủ, hắn dang tay chụp lấy tay nắm của một ngăn tủ cạnh bên, kéo mạnh ra, lấy đà tung cả ngăn tủ về phía hai cái máy chém đang lừ lừ tiến tới.
Âm thanh rền rĩ vang lên, hoa lửa bắn tung tóe, tiếng kim loại cọ xát chói tai vang vọng khắp cả không gian.
Cái ngăn tủ đựng xác to lớn là thế mà bị hai sợi xích chém nát thành từng mảnh vụn, văng lả tả ra xung quanh.
Tên béo như một hung thần khổng lồ, hai sợi xích xoáy tròn hai bên như mang thông điệp của thần chết, chặn hết tất cả mọi đường tẩu thoát, nếu Lữ Hàn chịu thua trong trận đấu này, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Mạng sống của hắn bị bỏ phế thì không nói, nhưng sau đó thì cô gái trên băng ca và cả Tử Đằng sẽ bị gã béo dày vò thê thảm.
Hắn nghĩ tới cô gái trên băng ca, nghĩ tới lệ quỷ đại sư huynh, nghĩ tới thanh quỷ kiếm trong tay mình, rồi nghĩ tới ba chiêu thức Tuyệt Tình kiếm pháp!
Phải rồi, Cổ Cầm đã nói, lệ quỷ đại sư huynh đã truyền lại khẩu quyết Tuyệt Tình kiếm pháp cho mình, mục đích chính là dùng để bảo vệ cô gái.
Muốn bảo vệ cho cô gái, thì mình tuyệt đối không thể chết!
Nghĩ tới đây, Lữ Hàn xoay tròn mũi