Lữ Hàn nghe nhắc đến hai chữ thần công thì ngáo ngơ hỏi lại: “Thật nghe giống phim kiếm hiệp a, thứ thần công đó là gì vậy?”
Tiêu Tương đáp chậm rãi: “Là Tiêu Dao Hóa Cảnh Cửu Dương Thần Công.”
“Là Cửu Dương Thần Công của Trương Vô Kỵ?” Hắn thốt lên kinh ngạc.
Không ngờ cô thò tay cốc đầu hắn một cái “Cốp!”: “Ngươi xem kiếm hiệp nhiều quá rồi à? Ta đang nói ngoài đời thực.”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nhận xét: “Nếu chúng ta đã có Cửu Dương Thần Công hộ thể, lại dùng ám khí diệt quỷ từ xa, môn phái chúng ta không phải bá đạo quá rồi sao?”
“Ngược lại là đằng khác.” Tiêu Tương lắc đầu, “So với các môn phái diệt quỷ khác, chúng ta có phần thua thiệt hơn.”
“Vì sao lại vậy?” Hắn ngạc nhiên.
“Phải nói từ đầu một chút.
Tà vật có bốn loại chính là: quỷ, yêu, tà linh và cương thi.
Cả bốn loại này lại tiếp tục chia ra theo nguồn gốc là sinh ra từ dương gian hay địa phủ.
Nếu nguồn gốc từ dương gian thì gọi là Dương sinh, nếu từ địa phủ thì gọi là Âm sinh.
Ba Đầu là một ví dụ, nó là Âm sinh quỷ, chẳng ai ở dương gian có tới ba đầu sáu tay rồi chết đi để thành quỷ cả.
Còn như hồ ly thành tinh có nguồn gốc từ dương gian nên gọi là Dương sinh yêu.
Tà vật từ dương gian sẽ có hình thái và đặc tính khá quen thuộc, nhưng tà vật từ địa phủ sẽ có hình thái và đặc tính vô cùng lạ lùng, vì môi trường bên đó khác với bên này, cái chăn đang xem tivi ngoài phòng khách của ngươi là một ví dụ.”
“Khoan đã… Sao cô lại dùng từ “bên đó” và “bên này” mà không dùng từ “dưới đó” và “trên này”?” Lữ Hàn vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ trỏ để diễn tả.
Tiêu Tương lắc đầu, đáp: “Do thói quen dùng từ “âm phủ” hay “địa phủ” của nhân gian nên tạo thành sự hiểu lầm không cách gì sửa được.
Thực ra âm phủ hay địa phủ là một chiều không gian tồn tại song song với thế giới của nhân gian, chứ đi sâu xuống phía dưới mặt đất thực tại chỉ có lõi trái đất nóng chảy mà thôi.”
Hắn nghe tới từ ngữ chiều không gian song song như trong mấy phim khoa học viễn tưởng thì cười to: “Ha ha, cái chiều không gian đó nghe xa xôi quá nhỉ!”
“Chiều không gian song song thì không có khái niệm xa hoặc gần, ngươi muốn thì ta đưa ngươi đi thử một chuyến cho biết.”
“Tuyệt vời đấy, làm ngay luôn đi, cô đừng viện ra mấy lý do kiểu như người phàm thì không nên đến địa phủ hoặc gì gì đó nhé.” Hắn cười khẩy.
Tiêu Tương không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay hắn, cắm mấy cái kim lên đỉnh đầu hắn, rồi cũng tự cắm một cái kim lên đầu mình.
Đột ngột hắn thấy trước mắt tối sụp lại, đầu óc quay cuồng, lắc lư.
Một thoáng sau mở mắt ra, hắn thấy mình lảo đảo đặt chân xuống đứng trên một bãi đất trống, xung quanh là khoảng không gian mênh mông, được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng tương tự như mặt trăng vào các ngày rằm, nhưng ngước nhìn lên cao thì không thấy mặt trăng đâu cả.
Nhìn xuống dưới, hắn thấy mình vẫn chỉ mặc độc cái quần lót kiểu boxer như lúc đang nằm trên giường.
Nhìn qua bên cạnh lại thấy bàn tay mình đang được nắm trong bàn tay Tiêu Tương, vẫn đang mặc cái váy ngủ quen thuộc, hắn kinh ngạc thốt lên: “Chúng ta đang ở đâu thế này?”
“Không phải ngươi mới vừa đòi đi xem thử địa phủ như thế nào sao.
Welcome to “Địa phủ”.” Cô buông ra một câu chào khách nửa tiếng Anh để đáp trả lại thái độ châm biếm trước đó của hắn.
Buông tay ra một lúc rồi mà thấy hắn vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó xung quanh, Tiêu Tương đành phải giải thích tiếp: “Lúc nãy ta đã nói địa phủ chẳng qua chỉ là thế giới song song với thực tại, muốn đi qua thế giới song song này cần phải phong bế ý thức, giải phóng cho thần thức chiếm quyền điều khiển thì thần thức sẽ thức dậy ở thế giới song song này.
Thần thức là thứ mà giới khoa học hay gọi là tiềm thức ấy.
Để giải phóng thần thức thì hoặc là khi người ta chết đi, hoặc là dùng các loại phù chú của những môn phái diệt quỷ khác, hoặc là dùng châm kim huyệt như môn phái chúng ta đây.”
Nhìn hắn cứ há hốc miệng, cô phải nói tiếp: “Sau này ngươi đi vài lần sẽ quen, không cần phải ngạc nhiên tới vậy đâu.
Lúc nãy ta đã châm kim phong bế ý thức của ngươi và ta, đồng thời ta cũng nắm tay ngươi, lúc thần thức hai chúng ta thức dậy sẽ cùng nhau hiện ra ở bên đây.”
Lữ Hàn mãi mới rặn ra được một câu hỏi: “Cái thế giới này có thực không?”
“Đối với thần thức thì thế giới này có thực, còn thân xác chúng ta vẫn đang ở trong căn phòng của ngươi, ngươi đang nằm còn ta thì đang ngồi.
Vì vậy lâu quá nếu không trở lại thì thân xác chúng ta sẽ chết đi, lúc đó mà mới trở lại thì chúng ta sẽ chết thực sự trong phòng của ngươi luôn.”
Lữ Hàn đi vài bước xa xa một chút nhưng cũng không thấy gì khác lạ bèn hỏi: “Địa phủ chỉ có thế này thôi sao?”
“Không, đây là… ngươi cứ xem như là vùng ngoại ô của địa phủ đi, ta chọn vị trí này cho an toàn.”
“Vậy nghĩa là còn có những nơi khác nguy hiểm?”
Tiêu Tương gật đầu.
Hắn hỏi tiếp: “Nếu đi tới nữa thì sao?”
“Nếu đi tới nữa mà đúng hướng thì ngươi sẽ gặp các công trình kiến trúc và “người” sống ở địa phủ này, như một thành phố của nhân gian vậy.”
Lữ Hàn chợt nhớ ra một thắc mắc mà mình đã có từ rất lâu: “Vậy người châu Âu chết xuống cũng ở đây luôn sao?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Không, cái thế giới song song này kết nối theo tính chất địa lý với thực tại.
Người châu Á sẽ có địa phủ của châu Á, người châu Âu sẽ có địa phủ của châu Âu, hai địa phủ sẽ khắc hẳn nhau như trên thực tại vậy.”
“Thế nếu người châu Á sống ở châu Âu khi chết thì sẽ tới địa phủ nào?”
“Sẽ do thần thức tự quyết định.
Dễ hiểu nhất là người châu Á chỉ mới vừa qua châu Âu khi chết sẽ đến địa phủ của châu Á, còn người châu Á đã sống một đời từ nhỏ cho đến lúc già ở châu Âu thì khi chết sẽ đến địa phủ của châu Âu, lấp lửng giữa hai giới hạn đó thì thần thức tự thực hiện việc lựa chọn hoặc là do ý thức người đó trước lúc chết có mong muốn sẽ về đâu.”
Hắn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy chẳng hạn như người da đỏ có số lượng ít ỏi vậy nhưng khi chết sẽ vẫn đến một địa phủ dành riêng cho họ hay sao?”
“Điều đó là chắc chắn, nhưng địa phủ của người da đỏ hình dáng như thế nào thì chúng ta không cách nào biết được vì thần thức của ngươi và ta không cách nào đi qua đó để tham quan được.”
“Thế có ai từng đi qua được các thế giới địa phủ khác nhau để so sánh chưa?”
“Chuyện đó vượt ngoài tầm hiểu biết của ta.”
Lữ Hàn lại trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Khoan đã, nãy giờ cô nói về những việc này thì can hệ gì đến nguyên nhân thiệt thòi của môn phái chúng ta so với các môn phái khác?”
“Lúc nãy ta đang nói đến hình thái của bốn loại tà vật phổ biến, cho dù là Dương Sinh hay Âm Sinh thì bọn chúng đều có tà lực và trí thông minh tăng dần theo đẳng cấp, không phải bọn chúng ngốc nghếch cứ đưa thân ra cho chúng ta phóng ám khí tiêu diệt dễ dàng.
Tà vật vừa có mưu mô xảo trá, vừa thiên biến vạn hóa, vì thế các môn phái khác có hằng trăm loại phù chú, hàng chục pháp khí, vô số trận pháp, thông thạo thuật phong thủy, thuật dùng hình nhân, thuật điều vong khiển xác… Ngoài ra khi áp dụng vào thực chiến còn phải tùy cơ ứng biến khi đối phó với từng loại tà vật cụ thể, chưa kể còn do con người đứng phía sau sắp xếp âm mưu thao túng tà vật nữa.
Cho nên một pháp sư tài giỏi phải vừa thông thạo phương thức đối phó tà vật, vừa giỏi võ thuật để đối phó thực thể, vừa có đầu óc tài trí để đối phó âm mưu.
Còn chúng ta chỉ mạnh về võ thuật, không có các phương thức hỗ trợ khác đối phó tà vật, còn phương diện đối phó âm mưu thì tùy thuộc bản lĩnh từng người.”
Lữ Hàn nghe một hồi thì miệng rớt hẳn xuống dưới: “Phức tạp vậy sao cô không tự mình làm chưởng môn luôn đi? Tôi chỉ là dân văn phòng, đi làm lĩnh lương hằng tháng, đâu có bản lĩnh thông thiên thạo địa như cô nói.
Gia gia nói phụ nữ chỉ cần đẹp là làm chưởng môn được, cô tự nhìn vào gương xem, nhìn cô mặc cái váy ngủ này tôi đã có ý đồ đen tối rồi, gia gia nhìn cô không đẹp chỗ nào vậy?”
Tiêu Tương có chút trầm mặc: “Gia gia có lần từng nói rằng có những thứ vốn do trời đất sắp đặt, con người không quyết định được, thế nên gia gia đã chờ đến ngày gặp được ngươi trong