Ăn cơm xong thì điện thoại của Lữ Hàn có cuộc gọi tới, xem người gọi là Nguyệt Nhi, hắn mừng húm bắt máy: “Nguyệt Nhi?”
“Chào anh, anh dạo này thế nào?”
“Cảm ơn cô, tôi bình thường, còn cô thế nào? Có khỏe không? Đã đi làm lại chưa?” Hắn hỏi một hơi.
“Cảm ơn anh, tôi khỏe thôi, đã đi làm lại rồi.”
“Ơ… Cô gọi tôi có việc gì à?”
“Vâng, vì có người quen của tôi không được khỏe lắm.”
“Là ai vậy?”
“À…” Nguyệt Nhi ngập ngừng một chút rồi đáp, “Là tổng giám đốc của tôi ấy.”
“Là hắn?” Lữ Hàn thốt lên, chau mày, nhớ lại cái gã tồi tệ đã từng giở trò với cô.
“Phải.”
“Hắn không khỏe thì kệ hắn, cô quan tâm làm gì?” Lữ Hàn xẵng giọng.
“Uhm… Dù sao thì ông ta đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa còn là sếp của tôi, mỗi tháng lương trong tài khoản của tôi là ông ta trả, ông ta bị bệnh thì tôi cũng không yên ổn làm việc được.”
Lữ Hàn lầm bầm trong miệng, quả thật, gánh nặng về cuộc sống khiến người ta khó có được sự lựa chọn.
“Anh lẩm bẩm cái gì đấy?” Nguyệt Nhi cười khúc khích khi nghe cái giọng lầm bầm của hắn qua điện thoại.
Nghe tiếng cười của cô, hắn đành phải nhượng bộ: “Mà có chuyện gì với hắn vậy?”
“Dạo này ông ta bảo với tôi rằng buổi tối ở nhà cứ thấy có người đứng ở ngoài ban công nhìn vào phòng ngủ của mình, nhiều lần như vậy dọa ông ta thấy khiếp hãi.”
“Thì bảo hắn báo cảnh sát đi.”
“Hi hi, không phải là ăn trộm đâu, do người đứng bên ngoài ban công mặc áo liệm nên khiến ông ta rất sợ.”
“Áo liệm?”
“Phải, ông ta sợ mình đang bị quỷ ám, hỏi tôi xem có biết thầy trừ tà nào không? Tôi định giới thiệu anh cho ông ta nên gọi điện thoại hỏi ý anh trước xem thế nào, chi phí thì anh cứ ra giá thoải mái.”
“Ồ… Việc này, quả thật, tôi chưa thử lần nào cả.”
“Chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên mà, cứ bảo Tiêu Hộ pháp đi chung với anh, giám đốc của tôi gặp được cô ấy có khi còn thích mê ấy chứ.”
Lữ Hàn nghe nhắc đến Tiêu Tương thì cũng có phần an tâm, có vẻ Tiêu Tương rất thông thạo vấn đề này, nên trả lời: “Vậy cũng được…” Nhưng hắn chợt há hốc miệng ngạc nhiên vì nghĩ ra một điều, “Mà khoan đã, sao cô biết về Tiêu Tương vậy?”
“Sao lại không biết? Tử Đằng nó bực bội vì từ khi có người đầu ấp tay gối, anh không thèm ghé sơn trang của nó lần nào nữa kìa.” Nguyệt Nhi cười khúc khích trong điện thoại.
“Ơ… Chuyện này…” Hắn trở nên ngắc ngứ vì cái từ “đầu ấp tay gối” của cô.
“Tôi đùa thôi, với lại anh hỏi thử cô ấy xem có dẫn Tử Đằng theo kiếm mối làm ăn được không? Nhà của ông ta vẫn còn nhiều khoảng trống để làm mái vòm hoa Tử Đằng lắm.”
“Tôi sẽ hỏi, à… Mà sao cô biết nhà ông ta có nhiều khoảng trống?”
“Thì tôi đến đó rồi.”
“Đến đó rồi?” Hắn suýt nữa thì hét lên trong điện thoại, “Cô đến đó… không làm gì chứ?”
“Hi!” Phía đầu dây bên kia Nguyệt Nhi thoáng đỏ mặt, “Tôi đến đó chỉ vì công việc thôi.”
Im lặng một chút, không thấy hắn nói gì nữa, cô phải hỏi lại: “Anh? Anh thấy thế nào?”
“À, à…” Hắn thoát khỏi cơn mơ màng, “Vậy để tôi hỏi lại rồi sẽ báo cho cô biết nhé?”
“Vâng, cảm ơn anh!”
Hắn gác máy xong thì kể lại với Tiêu Tương, cô gật đầu: “Cũng tốt, có dịp cho ngươi trải nghiệm, cứ dẫn Tử Đằng theo, Huyết Tử Đằng của cô ấy có khi sẽ được việc.
Hắn ngơ ngác: “Sao cô biết về loại Huyết Tử Đằng đó?”
“Sao lại không biết? Ta quản một công ty về bảo an, Tiểu Tam quản một công ty về điều tra tư nhân, những chuyện vặt vãnh này còn không biết thì làm được trò gì nữa?”
“Cô biết cả Tiểu Tam luôn á?” Lữ Hàn thiếu điều muốn té ngửa.
Tiêu Tương liếc nhìn hắn một cái rồi lắc đầu: “Chỉ có kẻ ngờ nghệch như ngươi mới không biết, nhưng thôi bỏ qua đi, chúng ta thử phân tích một chút về tình huống gã giám đốc của Đại tiểu thư.
Ngươi nghĩ vì sao có người đứng ngoài ban công nhìn vào phòng ngủ của hắn?”
“Khoan đã…” Hắn lắp bắp, “Sao lại gọi Nguyệt Nhi là Đại tiểu thư?”
“Ngươi không biết gia cảnh cô ta à?” Tiêu Tương nhướn mắt.
“Không, gia cảnh cô ta thế nào?” Hắn ngơ ngác.
Tiêu Tương phẩy tay: “Không biết thì ngươi tự đi hỏi cô ấy, đừng làm lạc đề, ngươi nghĩ sao về tình huống mà cô ấy nói?”
“Là ăn trộm chăng?” Lữ Hàn gãi đầu.
“Ăn trộm cái đầu ngươi ấy.” Tiêu Tương lạnh lùng quát, “Gia thế của gã giám đốc cũng phải ở biệt thự trong một khu trang viên cao cấp, ăn trộm không có kiểu cứ hiện ra đứng ở ban công rồi biến mất như thế.”
‘Là quỷ ám hắn à?” Lữ Hàn đoán.
Tiêu Tương không gật cũng không lắc, chỉ điềm nhiên phân tích: “Đặc tính như vậy thì có thể loại trừ cương thi, kế tiếp có thể loại trừ luôn yêu quái vì cả hai thứ đó không có kiểu lén lút như vậy.
Chỉ còn hai khả năng là quỷ hoặc tà linh, khả năng cao là loại dương sinh.
Nhưng cho dù là Dương sinh quỷ hay Dương sinh linh đều không vô duyên vô cớ mà xuất hiện như thế.”
“Vậy chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu?”
Tiêu Tương ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tất nhiên phải đến tận nơi xem xét rồi mới có định hướng, nhưng trước mắt có thể suy đoán rằng quỷ hoặc tà linh đó bị thu hút bởi căn phòng có cái ban công đó.
Thứ thu hút nó, hoặc là đồ vật trong phòng, hoặc là bản thân gã giám đốc.
Nên khi tới đó, ngươi phải khai thác cho bằng được căn phòng đó có đồ gì lạ, hoặc có ai lạ vào đó rồi bí mật đặt đồ vật có đặc tính hút tà, hoặc là trên người hắn mới xuất hiện một đồ trang sức lạ, hoặc là…” Tiêu Tương nhấn mạnh, “Hoặc là hắn mới vừa làm một chuyện gì đó… không bình thường.”
Lữ Hàn kinh ngạc với khả năng suy luận của Tiêu Tương, thật lòng tán thưởng: “Cô… thật lợi hại!”
“Đều là do gia gia dạy ta.
Gia gia nhấn mạnh rằng tà vật thiên biến vạn hóa, mưu mô xảo trá, nên gặp sự việc gì thì người làm nghề diệt quỷ như chúng ta đều phải phân tích cẩn thận trước khi hành động.”
“Phải, ông ta cũng từng dặn tôi phải cẩn thận về sau.”
“Được rồi, ngươi tiếp tục vận khí tu luyện đi, ta đi nghỉ.”
Lữ Hàn về phòng, muốn nhắn tin cho Tử Đằng nhưng phân vân không biết xưng hô thế nào.
Lần bị trói ở Nhà xác, tự dưng Tử Đằng lại kêu anh em, làm bây giờ phải mất công suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định vẫn xưng hô như cũ: “Cô đang làm gì thế?”
Lát sau có tin nhắn hồi đáp: “Đang đi khách.”
Hắn té sấp mặt khi đọc tin nhắn, một giọt mồ hôi chảy dài trên trán, vội vã nhắn hỏi lại: “Cái sơn trang của cô không buôn bán gì được hay sao mà phải… vào bước đường cùng này?”
Ngay lập tức một biểu tượng mặt quỷ tức giận xì khói đi kèm tin nhắn trả lời: “Đường cùng cái đầu anh đấy, nghĩ gì thế hả? Tôi đang đi tới nhà khách để thiết kế một vòm Tử Đằng cho người ta.”
Hóa ra… Mình nghĩ xa quá rồi! Hắn nghĩ thầm rồi nhắn xin lỗi và kể lại câu chuyện của Nguyệt Nhi.
Tử Đằng không phản đối gì, hẹn khi nào đi thì báo trước.
Lữ Hàn ngồi nhẩm lại một lượt để nhớ những gì Tiêu Tương nói thì chợt nghe có tiếng gì đó lốc cốc từ đâu vọng lại, lúc xa lúc gần.
Hắn liền đứng dậy đi một vòng để tìm nguồn phát ra tiếng động, loanh quanh một hồi thì phát hiện dường như tiếng động phát ra từ phòng của Tiêu Tương.
Hắn chầm chậm nhẹ nhàng bước đến ngoài cửa, cẩn thận áp tai vào sát cửa để xác định tiếng động, lắng nghe một lúc, quả nhiên đúng là tiếng lốc cốc phát ra từ bên trong.
Đột nhiên cánh cửa bật mở, Tiêu Tương hiện ra trong khung cửa, còn hắn lúc này vẫn đang giữ nguyên tư thế hai tay đặt lên cửa và áp một bên tai vào, chỉ có điều không còn cánh cửa ở đó nữa, nhìn tư thế kỳ quặc như thằn lằn trên tường này chẳng khác một kẻ rình mò biến thái bị bắt quả tang tại trận là bao.
Tiêu Tương gằn giọng: “Gia gia nói không sai, ngươi đúng là tên biến thái chẳng ra gì mà.”
Một giọt mồ hôi chảy dài trên trán, thật là oan ức quá! Hắn vội vàng xua tay: “Không phải đâu, tôi nghe có tiếng động lốc cốc gì đó trong phòng cô nên mới qua xem thử.”
“Hừ, lỡ ta thay đồ sột soạt rồi ngươi cũng ghé qua xem thử sao?” Cô trừng mắt.
“Không, hai tiếng đó khác nhau mà.” Hắn cố gắng chống chế.
Tiêu Tương hằm hè một lúc rồi nét mặt cũng dãn ra, quay lưng đi, bảo: “Thôi được, vào đi, đóng cửa lại.”
Hắn ngạc nhiên khi thấy trong phòng tối om mà Tiêu Tương lại bảo mình vào