Tài xế quay ra sau nhìn hai người, kéo cửa sổ vách ngăn lên, hỏi: “Phải, hai người thật có chuyện muốn tìm đến đó sao?”
Tiêu Tương gật đầu: “Cứ đưa chúng tôi đến địa chỉ đó là được.”
Tài xế gật đầu, hạ cửa sổ xuống, bắt đầu lái xe đi.
Vách ngăn bằng kính nên hành khách ngồi phía sau có thể thoải mái trò chuyện riêng tư mà không lo tài xế nghe được.
Tiêu Tương hỏi Lữ Hàn: “Ngươi biết những gì về Quỷ Thành?”
Hắn lắc đầu: “Không nhiều lắm, chỉ biết đó là nơi thần bí, bị bưng bít rất nhiều thông tin.
Quỷ Thành bản chất là một thành phố được xây dựng cho mục đích dân sinh với rất nhiều các tòa nhà cao tầng.
Cách đây khoảng hai mươi năm, sau khi xây xong thì lại không có ai dọn vào ở, không rõ là không muốn vào hay là không được cho phép vào.
Thậm chí người ta còn xây một bức tường cao năm mét, dài mười cây số từ chân núi Tử Thiết ra đến tận bờ sông Phủ Lệ để ngăn cách Quỷ Thành với phần còn lại của thành phố.
Đầu tận cùng của bức tường ở phía núi Tử Thiết được xây ăn sâu vào núi, muốn từ bên này vượt qua phải leo hẳn lên núi một đoạn rồi vòng qua, còn đầu tận cùng ở bờ sông Phủ Lệ được xây ra dưới nước một đoạn ngập quá đầu người, từ trong bờ phải lội ra một đoạn mới vòng qua được.”
Tiêu Tương hỏi: “Có biết nguyên nhân vì sao lại như vậy không?”
Lữ Hàn nhíu mày: “Từ đó đến nay, chẳng có mấy thông tin về Quỷ Thành lọt ra ngoài, thỉnh thoảng chỉ nghe phong thanh bên đó có ma quỷ nên người dân không sống ở đó.
Ngoài ra còn có vô số thông tin khác như là cơ sở sản xuất vũ khí bí mật của chính phủ, rò rỉ phóng xạ, người ngoài hành tinh… Nhưng chẳng ai biết thực hư thế nào cả.”
Tiêu Tương im lặng một chút rồi nói: “Lúc trước, có lần ta từng bảo Lốc Cốc đi một vòng quanh Quỷ Thành thám sát.”
Hắn lập tức thắc mắc: “Kết quả như thế nào?”
Tiêu Tương đáp: “Nó cho biết ở đó có đủ các loại tà vật, nhưng có khu vực vẫn có người sinh sống.”
Hắn vô cùng kinh ngạc: “Có người sinh sống ở đó sao? Ai lại sống ở đó được?”
Tiêu Tương thâm trầm: “Cũng đủ loại thành phần, đa số là dân lao động, nghèo khổ, thất nghiệp, nghiện ngập… Vấn đề là Lốc Cốc cho biết có một khu vực mà nó không dám đi vào, bên trong có quỷ khí rất cường đại, nhưng trường quỷ khí không thoát ra khỏi khu vực đó, dường như có một giới hạn mà quỷ khí không vượt ra ngoài được, có điều cũng khiến Lốc Cốc không dám và cũng không thể xâm nhập.”
“Nó là quỷ do thám mà không thể thám sát được sao?”
“Phải, Lốc Cốc chỉ có mỗi năng lực vô hình vô tướng, hoàn toàn không có chút quỷ lực nào, gặp phải quỷ khí quá mạnh nó không đến gần được, chứ nếu bất cứ chỗ nào nó cũng đi được thì bá đạo quá rồi.”
Xe chạy gần một tiếng, nhưng khi đến nơi thì thấy tiệm đang đóng cửa, nhìn đồng hồ đã là hơn mười hai giờ, Tiêu Tương bảo: “Ở những nơi gần ngoại thành thế này, một số hàng quán đóng cửa nghỉ trưa, có khi buổi chiều quay lại mới biết được tiệm có mở cửa không.” Nhìn ra cách đó một đoạn có quán cơm, cô đề nghị: “Chúng ta qua đó ăn cơm trưa, đầu giờ chiều quay lại đây xem sao.”
Lữ Hàn trả tiền xe rồi cả hai cùng bước xuống, tiến vào quán.
Chủ quán cơm thấy có khách bước vào thì vồn vã mời chào: “Hai vị muốn dùng gì? Quán có cơm sườn, bánh bao xá xíu, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là cháo thịt bằm.
Dùng thử bát cháo thịt bằm ở đây, chắc chắn sẽ phải quay lại lần thứ hai.”
Tiêu Tương nhìn qua thấy Lữ Hàn không có ý kiến gì nên gật đầu: “Vậy cho chúng tôi một bát cháo thịt bằm và một cái bánh bao xá xíu.”
Kiếm được chỗ ngồi, Lữ Hàn nhìn quanh một vòng, quả như lời ông chủ giới thiệu, quán chỉ có mỗi ba món ăn, các thực khách khác cũng chỉ thấy người ăn cơm sườn, người ăn bánh bao, người úp mặt vào một cái bát lớn húp sì sụp.
Một bát cháo bốc khói nghi ngút cùng một cái bánh bao nóng hổi được bưng ra, mùi tỏa rất thơm khiến ai cũng phải chảy nước miếng.
Bát cháo nhìn qua rất hấp dẫn với đầy đủ các loại màu sắc, nước béo vàng óng, hạt gạo trắng mịn, cà rốt rực rỡ, ngò và hành xanh ngắt, tiêu bột xám bạc, thịt bằm mềm mại vun đầy lên ở giữa.
Không hổ danh là món nổi tiếng của quán.
Lữ Hàn múc một muỗng lên thổi cho bớt nguội để thưởng thức, Tiêu Tương cầm cái bánh bao lên, chăm chú một hồi rồi đưa tay kín đáo ngăn Lữ Hàn lại.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiêu Tương nhíu mày đáp khẽ: “Trong bát cháo và trong bánh bao đều tỏa ra thi khí.”
Hắn nghe thế cũng tập trung nhìn một lúc nhưng không thấy được gì, cảm thấy giận lão già Tiêu Ảnh Tử không thôi, lão rút gần hết năng lượng hỗn độn của Thấu thị bỏ xuống cái nhẫn, chỉ chừa lại mỗi một phần làm đôi mắt của hắn giờ đây chỉ còn có thể dùng để phân biệt người hay tà vật, chứ không nhìn ra được thứ gì khác như luồng thi khí này chẳng hạn.
Có điều hắn không dám nói ra cái bực bội trong lòng trước mặt Tiêu Tương.
Cô nhìn quanh một lượt, nói khẽ: “Thức ăn mà mọi người trong quán đang ăn cũng đều tỏa ra thi khí tương tự.” Rồi quay sang nhìn hắn, kết luận: “Cái quán này bán toàn thịt người chết!”
Lữ Hàn nuốt nước miếng nhìn cái muỗng trong tay mình rồi nhìn xuống bát cháo, không ngờ món ăn cảm giác vô cùng thơm ngon trước mặt mình đây lại là một bát cháo thịt người.
Hắn thả cái muỗng xuống lại bát cháo, lẩm bẩm: “Mỗi ngày cần bao nhiêu ký thịt người để bán cho khách ở đây?”
Tiêu Tương cũng nhíu mày khẽ nói: “Chưa hẳn là phải giết người, ngoài thịt người chết tỏa ra thi khí, còn có cả cương thi, không lẽ là cương thi bị giết chết rồi chặt xác ra để chế biến món ăn!”
Hắn nghe vậy thì thắc mắc: “Cương thi cứng đơ như khúc gỗ, làm sao chế biến ra thứ thịt mềm mại này được?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Cương thi cứng là cứng khớp, các khớp ở tay chân của nó đều bị tử khí tắc nghẽn nên không thể cử động.
Còn những cương thi đã trải qua độ kiếp, chịu thiêu đốt của lôi hỏa, tử khí tắc nghẽn ở khớp bị lôi hỏa đả thông nên có thể cử động được như người bình thường.”
Hắn trợn mắt: “Nếu vậy cương thi chỉ cần đợi trời mưa, leo lên đồi cao cho sét đánh là có thể thăng cấp rồi.”
Cô trừng mắt: “Ở đâu ra dễ thế, cả ngàn con cương thi bị sét đánh không biết có nổi một con qua được độ kiếp không nữa, còn lại đều bị sét đánh chết cả.
Hơn nữa theo truyền thuyết, phải bị sét đánh chín lần mà vẫn sống sót thì mới độ kiếp thành công, gia gia và ta trước nay chưa từng gặp được cương thi như thế.”
Nghe những kiến thức này, hắn như mở rộng tầm mắt, có điều nhớ ra chính sự nên lại hỏi: “Vậy làm sao chế biến thịt cương thi ra được thứ thịt mềm mại như thế này?”
Tiêu Tương nhướn mắt: “Phải hỏi kẻ làm ra thứ này, có thể hắn biết một phương thức điều chế gì đó, cái này ta không minh bạch được.”
Đúng lúc đó, từ phía sau hai người phát ra giọng nói của gã chủ quán khi nãy: “Hai vị quan khách, thức ăn của quán có điều gì làm phiền lòng hay sao mà nãy giờ hai vị không đụng muỗng tới vậy?”
Cả hai đều giật mình, quay lại, Lữ Hàn nhanh chóng cười nói, bịa ra một câu chuyện: “Không phải, chỉ là nương tử của tôi vừa mới cấn thai, bị ốm nghén nên tự dưng có chút khó chịu, hay là ông chủ có thể để vào hộp cho chúng tôi mang về nhà ăn được không?”
Gã chủ quán cười hề hề: “Không có gì, phu nhân đây xinh như hoa như ngọc, cần giữ gìn sức khỏe cẩn thận, để tôi đóng hộp cho hai vị mang về.” Nói rồi bưng bát cháo và cái bánh bao đi về quầy.
Tiêu Tương ánh mắt sắc lẻm liếc hắn: “Ai là nương tử của ngươi? Còn dám bảo ta ốm nghén nữa, tỷ tỷ đây có nghén cũng không nghén với ngươi.”
Hắn vội vàng xua tay dàn hòa: “Chỉ là bất đắc dĩ thôi mà, quay lại chính sự đi, tôi có điều thắc mắc, những thực khách ăn phải thịt cương thi như này thì hậu quả sẽ thế nào?”
Tiêu Tương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cái này phụ thuộc vào mục đích của chủ quán hoặc kẻ cung cấp nguồn thịt, không rõ hắn muốn đầu độc số lượng lớn hay là chỉ muốn buôn bán, vì lấy thịt cương thi đem bán thì xem như là kinh doanh không cần vốn.”
“Ý cô là kinh doanh vốn tự có?”
“Tự có cái đầu ngươi ấy.
Cương thi đâu ra sẵn mà vốn tự có.” Chưa hết bực, cô quát hắn.
“Vậy nguồn thịt cương thi lấy từ đâu ra? Không lẽ là lấy từ trong…?”
“Có lẽ phải đi một vòng qua Quỷ Thành để xem xét việc này.” Cô lẩm bẩm.
Hắn nảy ra một ý: “Sao chúng ta không thử hỏi chủ quán xem ông ta mua thịt ở đâu?”
Cô lườm hắn: “Ngươi biết ông ta đóng vai trò như thế nào trong đường dây mua bán loại thịt này mà hỏi? Hơn nữa lấy lý do gì để hỏi, không lẽ chúng ta chưa đụng vào miếng nào mà lại đi nói rằng thịt ăn rất ngon, muốn hỏi xem thịt lấy từ đâu để chúng ta mua hay sao?”
Hắn nghe cô phân tích thì gật gù, thấy có lý.
Chủ quán đưa ra một hộp nhựa to đựng cháo và một hộp nhựa nhỏ hơn đựng bánh bao, Lữ Hàn cầm lấy rồi cùng Tiêu Tương bước ra khỏi quán.
Hai ngươi đi dọc theo con đường, trời đang buổi trưa nhưng không có nắng vì cả bầu trời âm u đầy mây xám che khuất mặt trời.
Tiêu Tương ngước nhìn trời, rồi kéo Lữ Hàn vào một góc khuất giữa hai căn nhà.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Vào đây làm gì?”
Tiêu Tương