Một buổi sáng tại học viện Tinh Tú
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống nơi sân trường.
Dưới bóng cây mọi người đang tập trung xem kết quả học kì vừa qua.
Mỗi lời mỗi tâm trạng chen chúc nhau vang lên râm ran:
- Tuột điểm rồi...
- Thủ Khoa điểm cao quá
- Henry Thủ Khoa toàn khối nữa kìa! Giỏi quá!
- Ôi rớt xuống A3 rồi...
- 0.1 nữa được top 2 rồi chán thế....
Yuna Haan là một cô gái thôn quê mới thi đậu vào Học Viện Tinh Tú và hôm nay là ngày cô nhập học tại ngôi trường danh giá này
Vì đến hơi trễ nên trước bảng thông báo đã chật kín người.
Chiều cao có giới hạn cùng thân hình nhỏ nhắn Haan không thể chen chân vào đám người đó xem kết quả được nên cô đành đứng ngoài lóng ngóng xem – Ơi...!Mới sáng mà đông quá...
Hóng đau cả cổ cũng chẳng thấy gì cô quay qua đảo mắt nhìn quanh mong sẽ có người giúp mình
Rất nhanh cô đã tia được một anh chàng cao ráo với mái tóc đỏ cũng đang nhìn về phía cô.
Anh ta là Winter Lounie Ying Đại Hoàng Tử của Đông Lãnh Quốc
Anh đưa tay chào cô rồi thầm nghĩ ngợi – “Nghe nói có người mới đến...!Hình như là em ấy nhỉ...”
Haan tuy xuất thân không cao nhưng vẻ bề ngoài cô vô cùng xinh xắn và đáng yêu nên ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của Winter cũng một phần cô là gương mặt mới nên làm anh khá tò mò
Cô xoay người đối diện, nhìn anh khẽ mỉm cười.
Anh đáp lại cô với ánh mắt si mê – “Dễ thương lắm chứ!”
Haan trong lòng sốt sắn – “ Họ cao quá tôi không thấy gì hết...!Giúp tôi đi nào....”
Anh ta, người mà Haan mong ngóng chính là Winter Lounie Ying Đại Hoàng Tử Đông Lãnh Quốc
Winter mỉm cười dịu dàng rồi tiến lại gần chỗ Haan.
Cô cũng đứng yên đó đợi anh.
Bước chân anh dần tiến gần lại thì cô đã nghe tiếng xì xào của mọi người bên tai.
Họ mừng rỡ nói:
- Anh Winter kìa...
- Hoàng tử của em...
- Đâu ảnh đâu?
- Đẹp trai quá....
Cả đám nháo nhào lên làm Haan cũng bất lực - Ủa gì vậy trời....
Tiếng nói càng ngày càng to lên
- Ôi...!Đẹp trai quá..
- Lại nhắm ai rồi...
- Lại đây đi anh ơiiiiiiiiiiiiiiii
Vài người kích động đã chen lên tiến về phía Winter để tiếp cận anh.
Haan cũng nép quá một bên rồi đi ra ngoài đám đông bất lực nhìn về phía đó
Winter chưa kịp làm gì đã bị cả đám con gái bu vào hỏi ríu rít:
- Cho em làm quen được không anh?
- Em nữa!
- Anh có bồ chưa...
Bla bla các câu hỏi dồn dập làm anh sợ hãi lùi về xua tay từ chối – đừng...!Đừng vậy chứ....
Dù đã khá quen với cảnh này nhưng anh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi – “ Cái tụi này muốn ăn thịt mình hay gì vậy...”
Cả đám đông bu quanh Winter khiến anh muốn ngợp thở.
Một lúc sau, khó khăn lắm anh mới thoát ra được nhưng còn Haan thì không thấy đâu nữa.
Cô đi quá một góc khó chịu tự nói chuyện một mình trách – mới định nhờ anh ta giúp...!Tình hình này không được rồi....
Trong đám đông hỗn tạp người ấy vài lời bàn tán không hay đã vô tình rơi vào tai Haan:
- Này con nhỏ kia là con dân thường mới chuyển đến à?
- Nó đó! Ra chỉ là con dân đen!
- Chẳng biết lọt đâu ra con hạ đẳng đó nữa...
- Chắc còn chả mua nỗi bộ đồng phục để mặc!
Haan sững sốt đảo mắt nhìn – “ Gì chứ...!Là nhắm vào mình à...”
Tất cả những lời cô vừa nghe đều là nhắm đến thân phận thường dân của cô.
Cô bần thần đứng chân một lúc lắng tai lên nghe thêm để xác nhận có thật là mình hay không.
Sâu tận thâm tâm cô vẫn không thể ngờ một nơi được mệnh danh là tiến bộ bật nhất thế giới lại có mấy thể loại người như này.
Và đúng như cô đã nghĩ...!Tất cả những lời nói ấy đều nhắm vào cô
Những tiếng nói không ngừng vang lên làm Haan cực kì khó chịu
- Vào đây chắc lại muốn trèo cao
- Đâu ra cây cỏ dại thế? Bần hèn hết sức
- Cũng xinh! Tiếc chỉ là con dân đen hạ đẳng
- Thường dân mà còn dám vào đây! Ghê đấy!
Bên phía xa xa cũng có 2 người bị thu hút bởi tiếng ào ồn bên chỗ bảng thông báo.
Một trong số họ là Lyli.
Cô ấy là con gái của Đại Tướng Quốc Nam Chu
Lyli hướng mắt về phía Haan khinh bỉ nói – Dạo này học viện xuống cấp thật! Cả con thường dân cũng được vào
Đứng cạnh cô ta là Kedo Tứ Hoàng Tử của Đông Lãnh Quốc
Kedo dè dặt nhìn thêm tí thì thấy được người anh trai cùng cha khác mẹ là Winter Lounie Ying đang đứng tranh cãi với cả đám người
Anh nhẹ nói – Anh Winter ra mặt nữa à...
Lyli quay lại khằng giọng – Kệ anh ta đi!