Trên đường dịch chuyển đến lớp AA001 thì Yuna Haan đã dùng pháp thuật để thay trang phục thành đồng phục của học viện.
Bước đến nơi cửa lớp cô đứng xuống không chút tiếng động.
Làn sương khói mờ ảo cũng dần tan đi để hiện ra dáng hình người con gái nhỏ nhắn ấy.
Từ phía xa lớp trưởng AA001 đã 2 tay ôm theo bằng khen thưởng học sinh xuất sắc của học kì đến lớp
Anh ấy là Henry Listyoon Tam Hoàng Tử Nam Chu Quốc
Vừa vào trường nên Haan cũng rất tuân thủ quy định đồng phục nơi đây
Đồng phục chính khoá có 2 lớp áo, co thể mặc 1 áo trong bỏ áo ngoài nếu cam thấy nóng
Lớp áo ngoài ở nam là cổ áo hình chữ V trãi dài theo cổ áo từ cổ xuống nữa thân trên.
Ở nữ cổ áo có dạng M.
Cổ áo màu xanh dương nhạt ánh vàng hoặc xanh lam hologram đi kèm khăn quàng cổ màu đỏ đô đậm ánh vàng hologram
Phần quan trọng là lớp áo trong
Thường sẽ có 4 màu tượng trưng cho 4 giai cấp
- Áo Đỏ Đô – Là giai cấp cao nhất Hoàng Tộc hoặc Thần Tộc
- Áo Xanh Dương Đậm – Quý Tộc thượng lưu hoặc dòng họ xa với Hoàng Tộc
- Áo xanh rêu – Thương Gia – Địa Chủ - Quan quyền cai quản vùng
- Cuối cùng là áo trắng – Là giai cấp thấp nhất, dân thường
Trường hợp đặc biệt là áo Xanh Bạc Hà.
Chỉ có những người nằm trong top 10 u tú của khối mới được mặc áo màu này! Nếu không thích có thể không mặc!
Mặc đúng màu áo của mình không được tùy tiện thay đổi nếu không có sự cho phép từ ban chấp hành nội quy học viện
Khoác lên người bộ áo trắng tinh Haan bước vào cửa lớp với sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh
Henry để sắp bằng khen trên bàn rồi đứng kéo tấm rèm bên cửa sổ, chỗ anh ngồi học.
Đang say dưới nắng vàng thì bên tai truyền đến tiếng mọi người xì xào:
- Tới rồi kìa...
- Là nó phải không? Con nhỏ lúc sáng được Winter binh đấy...
- Nhìn cũng bình thường có gì đặc biệt đâu sao ai cũn khen vậy?
Anh biết có người mới đến cũng hướng mắt nhìn xem cô ấy là ai
Vừa nhìn thấy mái tóc xanh mướt ấy anh đã nhận ra ngay là Yuna Haan rồi sững sờ một lúc suy nghĩ – “ Ra là con nhỏ ồn ào hồi sáng...”
Haan bước vào lớp nhìn xung quanh tự hỏi – “ Lớp trưởng là ai vậy...”
Henry thấy Haan đã vào nên anh cũng tự giác bước đến chỗ cô.
Phía sau có một cô bạn cũng lóng ngóng đi theo
Cô ấy là Mynie Yuly con gái của chủ thương hãng có tiếng ở vùng Nam Thổ - Nam Chu
Mynie nép sau lưng Henry thì thầm nói với vẻ thích thú – Con bé dễ thương quá hai...
Henry vẫn điềm tĩnh đi về phái trước khẽ giọng nhắc nhở Mynie – Đi ra chỗ khác chơi!
Bên dưới lớp vài tiếng ồn ào vẫn vang lên
- Ôi con dân đen đến kìa!
- Sao nó lại vào đây được chứ? Ô nhiễm ghê!
Henry và Mynie đã đến đứng đối diện Haan.
Dáng vẻ ngại ngùng cô e ấp hỏi – Cho hỏi...!Lớp trưởng có đây không ạ...
Mynie tính vốn u mê mấy thứ dễ thương nên vừa nhìn thấy Haan cô đã lập tức gục.
Cô đưa tay lên chào ẻm rồi mỉm cười thật tươi
Haan lịch sự đưa bàn tay nhỏ lên chào lại Mynie – Em đến nhận lớp ạ!
Mynie 2 mắt sáng rỡ nhìn Haan, trong lòng cô như muốn tan chảy – Ôi...!Dễ thương quá đi mất...
Mặt Henry vẫn như tảng băng không chút biến sắc – Anh là lớp trưởng! Có chi không?
Haan – Em muốn hỏi chỗ ngồi thôi ạ...em ngồi ở đâu vậy...
Henry chưa kịp nói thì Mynie đã kích động lao lên vỗ ngực kêu – Cậu ngồi chung với tôi đi! Tôi tên là Mynie Yuly!
Henry cũng bất lực nhìn Mynie nghĩ thầm trong lòng– “ Thấy gái là rớt hết liêm sỉ”
Haan vui vẻ nhìn Mynie – Mình tên Yuna Haan! Được vậy thì tốt quá! Cảm ơn cậu!
Mynie nhìn Haan cười gian xảo – Hehe có gì đâu....!“ Ngon vãiiii “
Henry nhìn Mynie rồi trầm giọng nói – Mynie...!Chỗ đó có người ngồi rồi!
Cô ngước nhìn Henry thắc mắc – Hồi nào vậy? Đó giờ tôi ngồi một mình mà? Sao tôi không biết gì hết vậy?
Anh thở dài tiếp lời – Từ đợt thi trước khi nghĩ Lyna đã xin chuyển xuống ngồi chung rồi mà...!Quên hả?
Mynie liền thay đổi nét mặt tỏ rõ vẻ khó chịu – Biết đâu mà quên...!“ moẹ nó chuyển cũng chả báo mình 1 tiếng...”
Mynie cuối đầu xin lỗi Haan rồi hụt hẫng đứng đấy tiếp tục hóng biến
Henry – Không thì vào ngồi cạnh tôi! Chỗ còn trống!
Haan – Cảm ơn anh...
Đang nói chuyện thì bỗng một giọng nói dõng dạc vang lên – Nay lại muốn bao ai tiếp đây?
William bước lại gần rồi phi thẳng một tràng như tát nước lạnh vào Haan và Henry - Ồ...!Ra lớp trưởng đến trước rồi à...!Ta thất lễ quá!
Vẻ mặt thách thức anh ta lại khích bảo – Bao nhiêu? Ta trả gấp đôi! Đi chứ?
Haan nghiên đầu phì cười – “ Thằng dở hơi...”
Anh ta là William Shotter con trai của Thượng Quan Nhất Phẩm – Đại Thần Giám của Nhật Quang Quốc thuộc Hoàng Tộc
Henry vừa nghe đã hiểu hắn đang bôi nhọ mình liền mất kiềm chế quay ra sau đáp trả - Nay ai dạy mày sủa mấy câu đó vậy?
William nhết mép cười với vẻ khinh thường - Ấy đừng giận chứ! Tôi quên mất cậu còn có một tiểu thư cơ mà...!Một ả hạ đẳng không kém ấy nhỉ!
Haan đứng phía sau đã sắp sôi máu đến nơi, cô nghiến răng cố kiềm nén cơn giận xuống– “ Mẹ kiếp nó nói mình là con điếm à...”
Henry rất nhanh phát giác người William nhắc đến là người anh thầm thương trộm nhớ mấy năm nay.
Anh quay mặt qua chỗ hắn ta căng thẳng trừng mắt nhìn với vẻ vô cùng tức giận – Mày nói ai hạ đẳng?
Lúc này anh như muốn phi đến đấm vào mặt William một cái cho hả dạ nhưng nghĩ lại ở đây dù sao cũng là học viện nên thôi.
Nết nhây cụi cùng tính háo thắng đã không để miệng William dừng lại.
Anh ta lại tiếp tục khiêu khích Henry – Này này...!Có nói ai đâu? Sao lại cọc lên thế...!A...!Chắc lại động trúng tim đen rồi...
Henry cố gắng hết sức kiềm lòng nhẫn nhịn nghiến răng nghiến lợi đáp trả William– Phải hay không cũng chẳng đến lượt mày lên tiếng!
Haan đứng phía sau nhìn phản ứng của Henry chắc chắn đến 8 phần cô gái được nhắc đến có quan hệ tình cảm với anh.
Cô vẫn im lặng nghĩ thầm – “ Henry lớp trưởng cũng mặc áo trắng chắc anh ấy cũng là dân thường...!Còn cô gái được nhắc đến hẳn cũng bị