Một cái tát rất mạnh lên trên gương mặt của ả khiến cho tất cả đều phải sững người.
Thẩm Kim Vũ nhìn thấy người kia thì nở nụ cười tươi, reo lên: “Bà chủ!”
“Bà điên này, bà dám đánh tôi sao?” Hoắc Tiểu Hân lần đầu tiên bị người khác đánh vào mặt thì tức giận.
Từ trước đến nay toàn là ả ta bắt nạt người khác, đây là lần đầu tiên bị đánh vào mặt nên ả cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Vừa định đánh trả, ả lại thấy Hoắc Viễn Thành chuẩn bị bước vào.
Nhanh tay giật tóc của Thẩm Kim Vũ, sau đó ả ta nắm chặt tay lại, một tay đưa lên che phần mặt vừa bị đánh, dáng vẻ uất ức mà đáng thương dễ khiến cho người khác hiểu lầm.
Thẩm Họa Minh vừa nhìn là biết ả ta định diễn cho người nào xem.
Cô chẳng thèm lên tiếng, thả con gái ra để nó chạy về phía bà chủ.
Thế nhưng con bé lại bị dọa sợ nên bây giờ một bước cũng không dám đi, bám chặt lấy áo của cô không buông.
Anh bước vào, nhìn thấy Hoắc Tiểu Hân đang lấy tay che mặt, khóe mắt rưng rưng thì nhìn Thẩm Họa Minh.
Cô đang ôm Thẩm Kim Vũ nên chắc hẳn không phải là người đánh ả, người duy nhất có thể động tay chính là bà chủ.
Nhìn thấy anh bước vào, ả nức nở, chạy đến chỗ anh, oan ức cất tiếng: “Anh đừng trách họ, là em không tốt.”
“Đi đi, về nhà anh sẽ nói chuyện với em sau.” Hoắc Viễn Thành lạnh lùng đáp lời khiến cho ả kinh ngạc.
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể lợi dụng lần này để được anh bảo vệ, nhưng không ngờ lại nhận về sự lạnh lùng và vô tâm của anh.
Trông sắc mặt anh chẳng có vẻ gì là giận dữ, cũng chẳng có vẻ sẽ muốn đứng ra đòi lại công bằng cho ả.
Cố gắng soi kỹ áo anh mới thấy có một sợi tóc.
Ả tiến đến, một tay lén nhặt sợi tóc trên vai anh, một tay ôm anh làm nũng: “Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.”
Hoắc Viễn Thành không trả lời, ả thấy vậy thì ấm ức mà rời đi.
Chưa bao giờ ả cảm thấy thất bại đến vậy, lại còn nhục nhã trước những kẻ thấp kém hơn mình.
Nhưng có hai mẫu ADN trong tay, chắc chắn không lâu nữa sẽ có bằng chứng để đưa cho mẹ, đưa Thẩm Họa Minh ra tòa.
Khi nãy ra ngoài, anh không ngờ rằng Hoắc Tiểu Hân sẽ theo sau mình đến đây gây rối.
Dù trong lòng có cảm thấy áy náy thì anh vẫn không thể nói được câu nào.
Chính vì vậy nên bà chủ mới thở dài, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Thôi được rồi, bà có mang đồ ăn đến, mau ăn đi kéo nguội.”
“Không cần đâu bà ạ, khi nãy chú có mang đồ ăn đến rồi.” Thẩm Kim Vũ bây giờ mới đỡ sợ, rời khỏi vòng tay của mẹ và