Tại nhà họ Thẩm, ông Thẩm vẫn chưa nhận được tin tức gì của vợ và Thẩm Liên Đình, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng lại không biết làm gì.
Thẩm Họa Minh thì không liên lạc được, cũng không biết là đi đâu.
Nếu như gặp được cô, chắc chắn sẽ mắng cho một trận.
Đúng lúc định ra ngoài tiếp tục tìm mẹ con Liễu Lạc thì Thẩm Liên Đình đỗ xe trước cửa nhà.
Ả hớt hải chạy vào trong, nhìn thấy cha thì lập tức nắm lấy tay của ông, sắc mặt tái nhợt mang theo sự giận dữ cùng kinh hãi, miệng thì lắp bắp: “Cha, cha mau cứu mẹ đi, được không?”
“Vào nhà đã con, có gì từ từ nói.” Ông Thẩm đỡ con gái vào trong phòng khách, lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt ả vô cùng kém.
“Con có bị thương không? Mẹ con đâu?”
“Mẹ bị một kẻ điên đánh, sau đó nhốt ở khu nhà hoang.
Lúc con đến đã gặp được hắn, hắn định giở trò với con.
Nhưng mà nhân lúc sơ hở, con đã chạy vào trong xe rồi về nhà.” Ả nhớ lại cảnh tượng khi đó mà run rẩy.
Người đàn ông đó ngoại trừ gương mặt nhăn nheo với tiếng cười có chút man rợ thì cơ thể tỏa ra một mùi tanh vô cùng khó chịu.
Trong lúc đó, ả không còn quan tâm đến việc tìm mẹ nữa, chỉ nghĩ đến việc bảo toàn tính mạng và thân thể.
Điều khiến ả băn khoăn chính là cách xưng hô của hắn.
Kẻ đó cư nhiên gọi ả là con gái sau khi biết được ả là con thứ của nhà họ Thẩm.
Chuyện này càng lúc càng rối, khiến cho đầu óc ả không thể nghiêm túc mà suy nghĩ.
“Có nghĩa là mẹ con vẫn ở trong tay của kẻ đó?”
“Vâng, con không biết hắn sẽ làm gì mẹ nữa.”
“Con nghe cha, bây giờ ở nhà nhớ giữ an toàn.
Cha sẽ cùng cảnh sát đến đó.”
Thẩm Liên Đình vì bị dọa sợ nên gật đầu lia lịa, ả không muốn đối mặt với Mạc Đĩnh Quân lần nữa nên đã nói chi tiết địa chỉ để ông Thẩm đến đó.
Sau khi ông Thẩm rời khỏi, ả mới thở phào.
Nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trọng khi nhớ đến lời nói của tên đó.
Lỡ như cô ả không phải con ruột của Thẩm gia thì sao? Lỡ như là ngày xưa mẹ lừa dối cha, không phải ả cũng sẽ rất thảm khi cha biết được sự thật sao?
Sự lo lắng ngày một tăng, nhưng không phải lo cho mẹ, mà là lo cho bản thân mình.
Nếu lỡ Thẩm Họa Minh là đứa con duy nhất của Thẩm gia, vậy thì ả chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thẩm Họa Minh ở trong bệnh viện hắt xì liên tục.
Bà chủ thấy vậy thì đóng cửa sổ lại, hỏi han cô: “Con có sao không? Hay là bị cảm rồi?”
“Con không sao, chỉ là hơi ngứa mũi một chút thôi.” Cô