“Hửm?” Tô Trị nhìn cô với vẻ nghi hoặc, cau mày hỏi: “Không phải cô Dương có sở trường là thiết kế lễ phục sao, sao lại nói “có chút khó khăn
nhỉ?”
“Là thế này.” Dương Tâm kể sơ qua về mình cho anh ta nghe.
Dứt lời, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng quên một vài nhà thiết kế có sở trường về kiểu váy công chúa, hay là tôi giới thiệu cho anh nhé, anh mời một nhân tài khác.”
Tô Trị có chút khó xử, trầm mặc hồi lâu, anh khẽ thở dài: “Cô là người được người phụ trách của chi nhánh châu Úc giới thiệu qua đây. Nếu cô không thắng được, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc mắt nhìn của tổng giám đốc Lục có vấn đề sao? Anh Lục không nuôi người vô dụng, nếu người phụ trách chi nhánh vì cô mà bị đuổi việc, có lẽ cô Dương cũng buồn lắm”
LÝ là cô đã leo lên lưng cọp rồi, giờ không xuống được nữa sao???
“À, trưởng phòng Thời của bộ phận nhân sự là bạn của cô nhỉ. Cô ấy cũng tiến cử cô với tôi, chuyện này tổng giám đốc Lục cũng biết. Nếu cô | Dương xin rút, e là trưởng phòng Thời cũng khó lòng thoát thân”
Má ơi, ngay cả Uyên Uyên cũng dính vào chuyện này, xem ra cô không thể không thiết kế bộ lễ phục này rồi.
| “Chẳng nhẽ không còn cơ hội cho tôi rút sao? Nếu mọi người không sợ tôi làm hỏng chuyện, vậy thì tôi không sao hết, thiết kế một bộ lễ phục cũng không làm lãng phí bao nhiêu sức của tôi”
Tô Trị trầm mặc một lúc, sau đó hỏi thử: “Hay là cô đi tìm tổng giám đốc Lục xem anh ấy nói thế nào. Nếu anh ấy đồng ý cho cô rút lui thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu anh ấy không đồng ý thì e là cô chỉ có thể tiếp tục thôi.”
| Dương Tâm đau đầu day trán, thở dài: “Thôi được rồi, phiền anh giúp tôi hẹn tổng giám đốc Lục, tôi đi hỏi ý kiến của anh ấy.”
“OK, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, hỏi xem anh ấy có đồng ý gặp cô không.”
“Vâng”. Dương Tâm cạn lời.
Buổi sáng còn dõng dạc từ chối người ta, buổi chiều lại mặt dày đòi gặp, nhưng mong là người đàn ông tự đại ấy không nghĩ là cô tỏ vẻ cao giá.
Phòng tổng giám đốc, bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, căn phòng to lớn yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Lục Gia Bách đang dựa trên chiếc ghế xoay nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng giữa văn phòng.
“Không phải tôi nói với cô rồi sao, không được phép bước vào công ty nửa bước, lời tôi nói cô nghe như gió thổi ngoài tại à?” | Dương Nhã ôm bình giữ nhiệt đứng im tại chỗ, dáng người thanh mảnh run rẩy như thể chiếc lá yếu ớt trong gió, nước mắt lã chã nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Dạ... Gia Bách... đây là canh mẹ anh nấu cho anh ăn, em chỉ giúp bà ấy mang qua cho anh thôi mà”