“Cút”
Lục Gia Bách cầm tập tài liệu trên bàn quăng vào đầu cô ta: “Nếu không muốn chết thì đừng thử thách khả năng nhẫn nại của tôi, nếu không tôi sẽ phanh thấy cô cho chó ăn đấy”
Dương Nhã bị sự tàn độc trong đôi mắt thâm trầm của anh dọa giật nảy mình, vội vàng lùi về sau.
Khoảnh khắc ấy, cô ta không hề nghi ngờ lời người đàn ông này nói, nếu cô ta tiếp tục quần lấy anh, anh nhất định sẽ phanh thấy cô ta cho chó ăn.
Lục Gia Bách trước giờ luôn không phải người đàn ông dịu dàng, trái lại, bối cảnh của anh phức tạp, ngay cả những mối làm ăn trong bóng tối cũng tham gia, thủ đoạn tàn nhẫn, những người động vào anh đều không có kết cục tốt đẹp.
“Nếu cô không cút ngay, tôi sẽ đưa Lục Minh ra nước ngoài nuôi đấy, còn cô, thu dọn mọi thứ cút về nhà họ Dương”
Dương Nhà trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ không dám tin.
Tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Rõ ràng anh đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi, nhưng tại sao anh vẫn không chịu chạm vào cô ta?
Những lúc nóng hừng hực thế này... sao anh vẫn không có hứng thú với cô ta?
Đúng là sét đánh giữa trời quang, khiến cô ta hoảng hồn tới mức nhìn máu thịt lẫn lộn.
Dưới ánh mắt như dã thú của anh, cô ta lảo đảo lao về phía của.
Ở đây quá áp lực, có khiến người ta bị ngộp thở, cô ta không thể ở lâu thêm một giây nào nữa.
Quá tức! Quá hận!
Sự đố kỵ và bất cam trong lòng như sóng xô cuộn trào, rít gào thảm thiết trong máu thịt của cô ta.
Bảy năm trước, rõ ràng anh đã lên giường quấn lấy Dương Tâm ba tiếng đồng hồ, lại còn khiến Dương Tâm phải nhập viện, bác sĩ nói cơ thể của Dương Tâm đều bị tổn thương nặng nề, vậy tại sao đổi lại là cô ta thì không được?
Cùng là phụ nữ, cùng là trong tình huống bị bỏ thuốc, anh thì có thể chạm vào Dương Tâm, vậy tại sao không thể chạm vào cô ta?
Tại sao?
Anh ghét cô ta đến vậy sao?
Xét về ngoại hình, học vấn, gia thế, mức độ yêu anh, cô ta nào thua kém ả tiện nhân Dương Tâm kia?
Cuối hành lang, “tinh” một tiếng, cửa thang máy vang tiếng mở cửa.
Dương Tâm đang chuẩn bị từ trong bước ra thì đụng phải một bóng người mảnh mai, mạnh tới mức khiến cô lảo đảo về sau mấy bước.
Khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, cô vô thức cau mày.
Dương Nhã?
Sao người phụ nữ này lại ở tổng bộ Lục Thị?
Cũng đúng, người ta bây giờ là phu nhân tổng giám đốc rồi, xuất hiện ở công ty cũng là lẽ thường.
Nhưng sao trong người phụ nữ này cứ sai sai ở điểm nào ấy.
Nhìn bộ dạng của cô ta, trông như sắp sụp đổ đến nơi vậy.
Gặp phải kẻ thù rồi, nhưng cô ta vẫn