Giữa bầu không khí đông cứng, Giang Cẩn Châu vẫn lẳng lặng ăn cơm, mắt điếc tai ngơ.
Giữa ba người bọn họ như có một sợi dây căng chặt nối liền, chỉ cần dùng chút lực sẽ đứt. Nhưng cả hai bên đều không có dũng khí để đi ngược chiều gió, bảy năm sinh sống ở nước ngoài trở thành chủ đề cấm kỵ.
Rời đi lúc nghèo túng, bảy năm lưu lạc, dù cho khi trở về anh vẫn là thiếu gia không cần lo ăn lo mặc, nhưng sâu trong con người anh, đã hao mòn một phần hoàn chỉnh.
Một khi xa cách, khó mà trở về nguyên vẹn.
Một bữa cơm trông hài hòa nhưng ẩn chứa dông bão, cuối cùng kết thúc trong sự trầm mặc của ba người.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Lăng về phòng gọi điện cho Trần Kỳ, hỏi anh về bạn gái của Giang Cẩn Châu.
Trần Kỳ ấp a ấp úng một lúc rồi mới nói: "Cái đó cháu cũng không rõ lắm, cô tự hỏi A Châu đi ạ."
"......."
Nếu bà tự hỏi ra được tên tuổi thì còn cần gọi điện sao??
Triệu Lăng không mấy vui vẻ mà bước xuống lầu. Giang Thịnh nghe tiếng giậm chân, ông đi theo bà vào tận phòng bếp xem tình huống thế nào, kết quả liền bị vợ mình đuổi ra.
"Đi đi đi, đi nói chuyện với con trai của ông đi."
Vẻ mặt Giang Thịnh lộ tia khó xử: "Thằng bé không muốn nói chuyện với tôi đâu."
"Ông không thử làm sao biết?" Triệu Lăng không ngẩng đầu lên: "Gia đình chúng ta quá thiếu cơ hội để nói chuyện trực tiếp như thế này. Tôi vất vả lắm mới lừa được thằng bé về nhà, ông không thể bỏ qua sĩ diện mà chủ động một lần sao?"
Giang Thịnh không hé răng.
Khi con trai còn nhỏ cũng không mấy khi hai cha con trò chuyện, chứ nói gì là lúc này.
Giang Thịnh bắt đầu nghĩ kế thoái thác, đầu tiên, ông bước lại bồn rửa chén, đẩy Triệu Lăng sang một bên: "Để tôi rửa cho, mình lên nói chuyện với con đi."
Triệu Lăng đột nhiên ném đôi đũa xuống bồn rửa.
"Keng" một tiếng, trái tim Giang Thịnh đập thình thịch, cảm giác bà sắp tung một chiêu sát thương cao.
Quả nhiên khi tiếng động ngừng lại, Triệu Lăng liếc mắt nhìn ông, giọng nói dịu dàng thường ngày giờ đây nhiễm sự cọc cằn: "Nếu không phải lúc trước ông khăng khăng bắt thằng bé ra nước ngoài, mọi chuyện sẽ không nháo thành thế này.''
Dùng từ nháo cũng không chính xác.
Bà càng hi vọng Giang Cẩn Châu sẽ ''nháo''.
Nhưng anh cứ thế lẳng lặng, không có vẻ trách móc, bộ dạng hờ hững đó luôn khiến bà tự trách mình.
Nhân mình gieo, dù là quả gì, cũng tự mình nhận lấy.
Giang Thịnh thở dài, đi ra phòng khách, nhưng không thấy người đâu.
Giang Cẩn Châu đã về phòng ngủ, anh đứng ngoài ban công, nhìn cây ngô đồng bên dưới, chậm rãi nhả khói thuốc, sau đó nghe thấy tiếng cửa ban công bị mở ra, từ xa truyền đến tiếng bước chân.
"Đã gõ cửa, nhưng không thấy con trả lời."
Giang Thịnh một tay bưng cốc cà phê, một tay cắm túi quần, đứng bên cạnh anh.
"Ở nhà đừng hút thuốc, coi chừng bị mẹ phát hiện, bà ấy sẽ lải nhải nửa giờ.''
Giang Cẩn Châu lúc này mới nhìn ông, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cười một cái không đứng đắn: "Hút cũng đã hút, cha muốn một điếu không?"
Giang Thịnh ho khụ khụ, ánh mắt dừng trên hộp thuốc Giang Cẩn Châu đưa ra, sau đó ông rời mắt: "Cha không hút."
Giang Cẩn Châu thu tay lại, sảng khoái đồng ý: "Được, vậy cha cứ đứng nhìn đi."
"......"
"Thật ra hút một ít cũng không sao." Giang Thịnh lại nhìn hộp thuốc lá trong túi áo Giang Cẩn Châu, âm thầm ra hiệu.
Giang Cẩn Châu cười một cái, đưa điếu thuốc qua, tiện tay châm lửa luôn cho ông.
Hai cha con đứng cách nhau một nắm tay, an tĩnh hút thuốc.
Khói phả ra trên lan can bằng đá cẩm thạch, bị cơn gió nhẹ thổi tan tành.
Xuyên qua làn khói trắng đục, Giang Thịnh nghiêng đầu nhìn con trai.
Ngũ quan không thay đổi nhiều so với bảy năm trước, chỉ là nét khôi ngô niên thiếu đã được thay thế bằng vẻ cứng rắn trưởng thành.
Giống như ép mình vào một bộ giáp kim loại, ẩn giấu tính kiêu ngạo của mình vào trong đó.
Ngạo mạn của thuở niên thiếu đã không còn, chỉ còn lại khí phách thâm trầm, sâu không thấy đáy.
"Tuy rằng con không nói, nhưng cả cha và mẹ đều biết, con oán trách chúng ta."
Quan điểm của Giang Thịnh và Triệu Lăng bất đồng, không giống bà, ông cho rằng việc trốn tránh không nhắc tới hiện thực, dùng tình thân cảm hóa chẳng mấy hiệu quả.
Nói cách khác, bọn họ phải đối diện trực tiếp với chuyện đã qua.
Giang Cẩn Châu yên tĩnh chớp mắt, nhả một hơi khói rồi mới nói: "Hai người suy nghĩ nhiều rồi. Mấy năm ở nước ngoài con cũng không thiếu ăn thiếu mặc..."
Anh đột nhiên không nói nữa, cười nhẹ nhàng: "Tóm lại, con sống không tồi, cha mẹ đừng suy nghĩ linh tinh."
Giang Thịnh cũng không muốn đào sâu vào chuyện "có trách hay không", ông nói: "Lúc trước bắt con ra nước ngoài cũng là bất đắc dĩ, cả cha và mẹ đều biết không phải là con sai."
Giang Cẩn Châu cảm thấy lời cha mình có chút ý tứ.
Không phải anh sai, vậy thì còn cái gì ''bất đắc dĩ''?
Nghe Giang Thịnh nhắc tới chuyện ra nước ngoài, vốn dĩ Giang Cẩn Châu cũng không nghĩ gì, nhưng ông cứ úp úp mở mở lải nhải, anh cũng hơi phiền.
Một điếu thuốc rất nhanh đã hút hết.
Giang Cẩn Châu lại lấy ra một điếu khác, hút một hơi sâu, áp xuống cảm giác không thoải mái trong lòng.
"Đã biết."
Anh không mặn không nhạt đáp một câu.
Giang Cẩn Châu cho rằng cuộc trò chuyện tốn công vô ích này kết thúc tại đây, đột nhiên, Giang Thịnh lên tiếng.
"Cách đây không lâu, con bé tới tìm chúng ta."
Nhiều năm như vậy, Giang gia giữ kín như bưng tên của cô gái đó, khi nhắc đến, cũng chỉ dùng xưng hô mơ hồ.
Nhưng không một ai quên cô gái đó.
Giang Cẩn Châu ngẩn ra, một cái tên nhanh chóng hiện lên trong đầu anh.
Anh cũng không quên.
Có lẽ là không thể quên được.
'Liên quan gì đến con?"
Anh lạnh nhạt cười một tiếng.
Cha Giang nhíu mày, thái độ không hài lòng: "Chuyện năm đó cũng