Ở đầu kia điện thoại, Tần Mật cười như được mùa, cười xong thì khinh bỉ Thẩm Tô Khê một phen.
"Có khùng không? Tốt xấu gì mày cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, sao có thể nghĩ ra lý do thoái thác ngu như vậy?"
Sau đó Tần Mật nói tiếp: "Cậu ta trả lời thế nào?"
Câu nói của Giang Cẩn Châu, đến giờ Thẩm Tô Khê vẫn nhớ như in: "Không sao, mặc năm sáu năm rồi, áo cũng phai màu."
Tần Mật: "......"
Chờ đến khi Thẩm Tô Khê thuật lại lần nữa, Tần Mật mới đưa ra kết luận, "không phải tai mình điếc, mà là đầu óc của đối phương đã hỏng".
Tuy rằng Tần Mật nắm rõ tất cả mọi chuyện, nhưng vì phối hợp diễn với hai người bọn họ, cô vẫn nói mấy lời hư tình giả ý, hoàn toàn không ý thức được mình có ý châm ngòi ly gián.
"Không phải lúc trước mày còn nói đây là bản giới hạn năm nay sao? Cho dù là hàng nhái cũng không thể nào nhái cái chưa ra mắt được."
Thẩm Tô Khê còn chưa đến mức vì yêu não tàn, chuyện này cô cũng có nghĩ đến.
Cũng không biết có phải do thường ngụy trang thành cô bạn gái dịu dàng hiểu chuyện hay không, não Thẩm Tô Khê tự động đứng về phía Giang Cẩn Châu, vô cùng săn sóc mà tự tìm lý do cho anh: "Anh ấy nói thể để tao bớt cảm giác tội lỗi."
"......"
Tần Mật không nói nên lời, chỉ cảm thấy hai người này thật sến súa.
Một người có mắt như mù, một người ngốc bạch ngọt.
Cầu thiên lôi đánh cả đôi!
Tần Mật nói sang chuyện khác: "Cuối tuần đi chơi đi."
Bóng ma tâm lý từ sau lần ở quán bar vẫn chưa phai nhòa đi chút nào, Thẩm Tô Khê không hề suy nghĩ mà từ chối ngay: "Xin mày cứ giữ những thân thể trẻ trung đó cho riêng mình."
Tần Mật thề son thề sắt: "Lần này là thật."
Mịa, ai mà quan tâm thật hay giả.
"Không rảnh." Thẩm Tô Khê nghiêm túc nói: "Mày đừng quên, tao là người đã có bạn trai."
Cơn mưa mùa thu ở Việt thành kéo dài mấy ngày, cuốn lá cây rũ xuống đường. Đến thứ bảy, rốt cuộc cũng là một ngày nắng ráo.
Sắc trời trong trẻo lên không ít, mây trôi lơ lửng, lá cây úa vàng rải rác hai bên đường, không cách nào giấu được hơi thở hiu quạnh của mùa thu.
Không lâu sao, xe ngừng trước cửa Vân Thủy.
Thẩm Tô Khê có nghe qua về nơi này, là dinh thự riêng của nghệ nhân làm gốm trẻ tuổi Lục Bình Kiêu, mỗi tuần chỉ mở cửa cho một vài khách tham quan.
Lúc nghe Giang Cẩn Châu nói anh được một người bạn chuẩn bị cho hai chỗ, Thẩm Tô Khê còn lắp bắp kinh hãi.
Có thể chuẩn bị cho cô mười chỗ luôn được không??
Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy mỉm cười dẫn bọn họ vào trong.
Bên trong chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, lẫn vào đám đông sẽ khó mà tìm được.
Nghe cô gái kia giới thiệu, Thẩm Tô Khê mới biết người này là Lục Bình Kiêu.
Sau khi nhìn anh ta hoàn thành một tác phẩm, Thẩm Tô Khê lập tức nghĩ lại. Quả là đôi tay của thánh thần.
Lục Bình Kiêu giảng cho bọn họ một lớp làm gốm cơ bản, sau đó tiếp tục vùi đầu làm chuyện riêng, để bọn họ tự sinh tự diệt.
Lý thuyết và thực tế là hai chuyện khác nhau, Thẩm Tô Khê không biết làm thế nào, trộm liếc mắt nhìn Giang Cẩn Châu.
Anh đã cởi áo khoác, tay áo xắn lên đến khuỷu, cơ bắp thon chắc, đường nét rõ ràng.
Ánh mắt cô chậm rãi di chuyển xuống.
Bàn tay anh vô cùng xinh đẹp. Trắng trẻo, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không đeo phụ kiện gì, như những tác phẩm của Lục Bình Kiêu, đơn giản nhưng sang quý như ngọc bích được khắc chạm.
Động tác của anh thành thạo, Thẩm Tô Khê không nhịn được mà hỏi: "Lúc trước anh từng học làm gốm sao?"
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, đón nhận ánh mắt cô, chậm rãi nói: "Anh mới làm lần đầu tiên."
Thẩm Tô Khê nhìn đất sét đã ra hình ra dáng của anh, sau đó nhìn lại của chính mình.
"......"
Đều là làm lần đầu tiên, dựa vào đâu mà anh lại khéo tay hơn cô?
Thâm Tô Khê quay đầu lại, tiếp tục tập trung vào đất sét trước mặt.
Quá mức nhập tâm, cho nên cô không nhận ra phía sau nhiều thêm một người, mãi đến khi bóng đen bao phủ lấy cô. Là Giang Cẩn Châu. Anh khom người xuống, sau đó đặt tay lên tay cô.
Thẩm Tô Khê lập tức cứng đờ.
Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi được mùi hương của anh, sạch sẽ thanh khiết giữa mùi đất bùn.
Tựa như cơn gió từ núi thổi đến lúc sáng sớm, lại như hương gỗ thông quyện lẫn trong không khí sau cơn mưa, trong lành mát lạnh, trêu chọc thần kinh.
"Tô Khê, đừng thêm nhiều nước quá, sẽ khó tạo hình đất."
Hơi thở ấm áp của anh dán lên mặt cô.
"Nhẹ một chút, chậm rãi, đừng nóng vội." Anh dẫn dắt bàn tay cô, xoa đất sét mềm nhão, men lên hơi thở nóng rực.
"......"
Thẩm Tô Khê càng cứng người.
Không hiểu sao, cô có cảm giác như... hai người lên giường nhưng chỉ ôm nhau ngủ.
Ánh mắt cô di chuyển, nghiêng đầu nhìn hàng mi Giang Cẩn Châu, thật dài.
Rồi cô cúi đầu nhìn tay anh, thật đẹp.
Sờ lên nhất định rất thích.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Giang Cẩn Châu đột nhiên buông tay, trở về chỗ ngồi.
Ý thức dần trở lại, Thẩm Tô Khê điều chỉnh cơ mặt, nghiêm túc nói: "Ừm, anh nói rất đúng."
"......"
Nửa giờ sau, Giang Cẩn Châu nhìn sang hướng cô.
"Em làm..." Anh nhìn một hồi, không nhận ra đống trong tay cô rốt cuộc là thứ gì, "Rất có cá tính."
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Tô Khê chợt nhớ lại một tiết mỹ thuật hồi tiểu học.
Cô giáo mỹ thuật có một cặp mắt rất ''hào phóng'', dù vẽ nghệch ngoạc cỡ nào cô cũng khen đến nức mũi.
Sau khi đi một vòng quanh lớp để khen ngợi, tới bàn Thẩm Tô Khê, cô giáo trầm tư.
Qua thật lâu, cô giáo mới gượng nói: "Tô Khê, con vẽ heo nhỏ thật đáng yêu."
''?"
"Cô ơi, con không vẽ heo ạ."
"Vậy là cún con sao?"
Thẩm Tô Khê nhìn cô giáo, không lên tiếng.
Các bạn nhỏ xung quanh nghe thấy động tĩnh, cho rằng Thẩm Tô Khê đã vẽ được tuyệt tác nhân loại, cho nên đều tò mò ghé mắt lại xem.
"......"
Quả thật là tuyệt tác ma chê quỷ hờn.
Cô giáo nói: "Không phải heo không phải cún, vậy con có thể nói cho cô biết là vẽ gì không."
Có bạn nhỏ nhanh nhảu đáp: "Con biết con biết! Là ngựa nhỏ."
"Ngốc à, rõ ràng là trâu mà, trâu nhà