Lại trầm mặc.
Ánh đèn cảm ứng bằng giọng nói bất lực tắt ngóm dưới sự im lặng của ba người.
Trong bóng tối, Giang Cẩn Châu thuận tiện đạp cho Trần Kỳ một cú, hi vọng cái miệng chó kia biết điều mà ngậm lại.
Nào ngờ, Trần Kỳ không hiểu ý, cho rằng đây là lúc phát huy chiếc lưỡi siêu phàm của mình.
"Xin lỗi chị dâu, trí nhớ em không tốt lắm."
Đèn một lần nữa sáng lên, Trần Kỳ nhún vai, ngây thơ vô tội cười nói--
"Haizzz, bất động sản nhiều quá, hai tay nắm chìa khóa không nổi, cho nên phải thay thành khóa mật mã.
Nhưng đặt cùng một mật mã thì lỡ như trộm đột nhập vào nhà, đến lúc đó không phải mấy căn khác cũng toang sao."
"Thế nên em đặt mấy chục cái khác nhau, hơi choáng ngợp, nhất thời chưa nhớ ra được."
"......?"
Lượng tin tức này hơi lớn, Thẩm Tô Khê mất một lúc mới phản ứng lại được.
Lần đầu tiên cô thấy có người khoe của thế này, đó là sự tinh tế hòa lẫn chút vãi ***.
Giống như "trong nhà có mỏ, nhưng tôi tìm không thấy", cân bằng một cách vô cùng kỳ diệu giữa có tiền và không não.
Không chỉ mình cô respect, tổng tài "mỗi ngày thức dậy trên chiếc giường năm vạn mét vuông, đối mặt hơn hai trăm người hầu mà vẫn không thấy hài lòng" phỏng chừng cũng cảm động đến rơi lệ.
Thứ lạc mất có lẽ không phải chìa khóa, mà là bộ não mốc meo của anh ta.
Giang Cẩn Châu tìm đâu ra người bạn thế này nhỉ?
Nghĩ lại thì, phú nhị đại Tần Mật keo kiệt bủn xỉn vẫn là thiên sứ trong lòng cô.
Dưới sự nỗ lực cứu vãn tình thế của Trần Kỳ, ba người quyết định đi ăn.
"Chị dâu, chị muốn ăn gì? Bữa này em mời."
Trần Kỳ bước chậm lại.
Giang Cẩn Châu hơi nghiêng người, âm thầm chặn giữa hai bọn họ.
Thẩm Tô Khê tưởng anh bị chen nên dịch qua một chút rồi mới nói: "Cái gì cũng được, tùy mọi người quyết định."
Trần Kỳ suy nghĩ, chầu này không thể quá qua loa.
Vừa định há miệng, một giọng nam phảng phất hương vị thanh mát vang lên: "Không phải lúc trước cậu nói muốn ăn BBQ sao?"
Lời này rõ ràng nói với Trần Kỳ.
Giang Cẩn Châu quay đầu lại, ở chỗ Thẩm Tô Khê không nhìn thấy, anh ra hiệu cảnh cáo Trần Kỳ.
"......?"
Trần Kỳ nháy mắt liền hiểu.
Anh quả thật muốn ăn BBQ đến sắp chết rồi T^T
Cuối con đường này chính là khu ẩm thực, biển hiệu neon nhấp nháy xanh đỏ, tiếng nhạc metal từ mấy quán bar gần đó vang lên xập xình.
Tới gần một chút, chữ cái trên biển hiệu càng rõ ràng.
Thẩm Tô Khê ngước mắt lên nhìn: "......"
Mẹ nó, lại là "CAT".
Ba người tìm đại một quán ăn ven đường ghé vào.
Trần Kỳ tuy ngậm thìa vàng mà lớn lên nhưng tính tình không thiếu gia, chọn xong món, anh chống cằm nhìn đôi tình nhân còn đang xem menu trước mặt.
Thẩm Tô Khê cầm menu trên tay, biểu tình phẳng lặng nguội lạnh, Trần Kỳ theo bản năng cho rằng cô ghét bỏ nơi này.
Anh cũng không chê trách cô tự cao tự đại, chỉ cần nhìn bộ dạng trắng trẻo mềm mại kia liền biết cô chưa từng đến những nơi thế này.
Trần Kỳ hiểu rõ, cho nên anh rút xấp khăn giấy ra, lịch sự lau bàn trước.
Bọn họ ngồi bàn tròn, chỗ của Thẩm Tô Khê anh lau không tới nên đành phải đứng dậy đi qua.
Khăn giấy còn chưa chạm được mặt bàn đã bị một bàn tay vươn tới, chặn giữa không trung.
"Để tôi." Bàn tay mảnh khảnh tinh tế, kiên nhẫn lau chùi mặt bàn dầu mỡ.
Trần Kỳ hết chỗ nói.
Một chút cơ hội thể hiện Giang Cẩn Châu cũng không buông tha.
Trần Kỳ về chỗ ngồi, trong lòng cũng hơi kinh ngạc trước dáng vẻ của bạn tốt.
Không lâu sau, BBQ đã nướng xong.
Thẩm Tô Khê giả vờ nói dạ dày không tốt, buổi tối không thể ăn quá nhiều, chỉ ăn hai ba miếng thịt cùng một ít rau dưa.
Tóc cô xõa, lúc cúi đầu ăn sẽ có vài lọn trượt theo bả vai rủ xuống, vuốt lên được một lát rồi lại như cũ, Thẩm Tô Khê mất hết nhẫn nại, cứ mặc kệ nó.
Người ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, không biết nói cái gì với vợ chủ quán, lúc trở lại trên tay nhiều thêm hai sợi dây chun.
"Chỉ có loại này thôi."
"Ừm?" Thẩm Tô Khê ngơ ngác nhìn anh, không rõ nguyên do.
"Để anh buộc giúp em."
"À ừ." Cô thụ sủng nhược kinh, miệng lắp ba lắp bắp: "Cảm...
Cảm ơn anh."
Lời nói vừa dứt, sau vành tai truyền đến xúc cảm tê dại, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy cô, mang theo ái muội mập mờ.
Thẩm Tô Khê thở cũng không dám thở, cô cứ cảm thấy anh cố tình, nhưng tìm không được bằng chứng.
Có điều, cũng không thể trách anh khó lòng kiềm chế nơi công cộng thế này.
Ai bảo hôm nay cô quá xinh đẹp.
Chỉ có Trần Kỳ ở bên kia trợn mắt, anh ta tới đây làm bóng đèn sao??
Trở lại chỗ ngồi, Giang Cẩn Châu lẳng lặng nhìn cô một cái.
Giữa tiếng nói cười ồn ào cùng mùi khói từ vỉ nướng, ánh đèn tiết kiệm năng lượng mờ mờ trên đỉnh đầu, làn da Thẩm Tô Khê hơi ửng hồng, đuôi ngựa buộc thấp, để lộ phần cổ thon thả.
Giang Cẩn Châu bỗng nhớ lại những lời Tần Mật nói.
Anh hơi ngừng lại, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Quán nướng này hương vị không tồi, Trần Kỳ vui vẻ gọi thêm mấy đĩa nữa, sau khi thịt được đem lên bàn, anh đẩy đĩa thịt ba chỉ trông thơm ngon nhất qua chỗ Giang Cẩn Châu: "Chị dâu, nếm thử cái này đi, béo mà không ngán."
Thịt vừa chín tới, màu nâu vàng bóng bẩy, Thẩm Tô Khê cảm tưởng mình phải thở bình oxy mới nói ra được lời trái lương tâm này: "Không cần, tôi no rồi."
Ok."
"?"
"......"
Chẳng lẽ anh không nghe ra được cô chỉ giả vờ khách sáo thôi ư?
Đĩa thức ăn đi được nửa đường thì bị kéo lại.
Giang Cẩn Châu thong thả dùng ngón trỏ đẩy đĩa thịt lại cho Thẩm Tô Khê.
Thẩm Tô Khê sửng sốt, Trần Kỳ sửng sốt gấp đôi.
Giang Cẩn Châu nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười nuông chiều.
"Thịt ba chỉ ở đây không tồi, em nếm thử đi.
Ăn không vào cũng ăn một chút."
Sau đó mới nói với Trần Kỳ: "Cậu quên mình bị máu nhiễm mỡ sao? Mẹ cậu dặn tôi trông chừng, đừng để cậu ăn nhiều đồ dầu mỡ quá."
Trần Kỳ: "??"
Ơ con mẹ nó?
Nhưng Trần Kỳ cũng không dám ý kiến gì, chỉ vùi đầu ăn, lặng lẽ giơ ngón giữa với Giang Cẩn Châu trong lòng.
Bầu không