Thẩm Tô Khê bắt taxi về được nửa đường mới nhận ra ''nhà'' mà mẹ cô nói là cái nào.
Chờ đến khi cô vòng về lại khu Bích Hải Loan, sắc mặt bà Thẩm đã trầm không thấy đáy, rất có cảm giác như "mưa gió kéo đến, hoa cúc sắp tàn".
"Chắc mẹ cũng mệt rồi, sao mẹ đến mà không báo con trước một tiếng?"
Thẩm Tô Khê nhanh tay cầm lấy túi giúp Thẩm Thanh, cười nịnh nọt.
Bà Thẩm liếc mắt nhìn cô, không nói gì.
Tiếng mở khóa vang lên, Thẩm Tô Khê đẩy cửa ra, quét mắt nhìn quanh nhà một vòng.
Căn nhà này cô không ở, nhưng đồ gia dụng đều không thiếu thứ gì.
Nhằm đối phó tình huống bất ngờ như ngày hôm nay, mỗi tuần cô đều gọi người đến quét tước, thuận tiện tạo dấu vết sinh hoạt.
Ban công và phòng khách được ngăn cách bằng một lớp cửa kính, kéo rèm sang hai bên, trời còn chưa tối hẳn, có thể thấy sào quần áo đang bay bay trong gió.
Thẩm Tô Khê giả bộ ra ban công lấy quần áo vào, lúc quay lại, cô thấy Thẩm Thanh đang đứng khoanh tay trước kệ trưng bày, hàng lông mày nhíu chặt.
Cách một khoảng, cô vẫn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ phát ra từ bà, như thể đang nói "Thứ rách nát này cũng dám đem ra khoe sao?"
Bước lại gần, cô mới nhìn rõ, sau lớp cửa kính kia còn không phải là hai bình gốm của cô hay sao.
Trong lòng đột nhiên ''lộp bộp'' mấy tiếng.
Ngày đó, từ Vân Thủy trở về, Thẩm Tô Khê nhận được tin nhắn từ bà Thẩm--
Chơi đất sét vui không? Đi với ai? Người đó mẹ biết không?
Căn bản thì Thẩm Thanh không xem vòng bạn bè, chuyện đó là chị dâu Lí Thục Trân cho bà xem ảnh chụp.
Cuối cùng, Lí Thục Trân còn mờ ám nói: Chị nói này, Khê Khê xem thường mấy người chị giới thiệu, hóa ra đã sớm giấu chúng ta mà có bạn trai. Thôi, sau này chị không giới thiệu nữa, tốn công vô ích.
Thẩm Thanh như lọt vào sương mù, bà ấn mở bức ảnh kia lên xem.
Sau đó trầm mặc.
Tuy rằng cái bên trái cũng chẳng ra gì, nhưng đứng kế bên đống cứt chó bên phải, quả thật không khác gì tuyệt tác!
Bà cũng từng có tình cảm thiếu nữ, cũng từng không ít lần muốn khoe người yêu mình với cả thế giới.
Nhưng hormone và dopamine không giống nhau, đa số những người mà bà gặp đều có chủ nghĩa đàn ông. Nếu bạn gái nặn ra được đống cứt chó thế này, bọn họ chỉ hận không thể thả vào bồn cầu để tiêu hủy chứng cứ.
Chỉ có thằng nhóc này, mắt bị mù, còn tưởng mình nặn ra được chiến binh đất nung thế hệ hai.
Chẳng qua, cũng có thể là trường hợp khác, vẫn bị mù, nhưng là mù quáng trong tình yêu. Đại khái là, "Trong lòng anh, mọi thứ thuộc về em đều tốt đẹp nhất".
Nhưng hiển nhiên trường hợp này khó mà xảy ra.
Đến bà còn chưa tìm được ai vung tiền như rác thế này.
Tạm thời kết luận như vậy, bà vẫn còn một chút nghi ngờ, cho nên tới tận cửa tìm hiểu. Nhưng nhìn thấy bộ dạng mộc mạc nhạt nhẽo như nước canh suông của con gái, bà lập tức suy nghĩ lại.
"Cái đống này--" Thẩm Thanh hơi dừng lại, cố gắng tìm từ để miêu tả nhưng tìm không ra.
"Con cảm thấy, cũng không đến nỗi?" Thẩm Tô Khê nhỏ giọng, khẽ liếc mắt quan sát biểu tình của mẹ mình, sau đó nghe thấy bà bắn liên hoàn ba phát đạn.
"Con đào đâu ra đống bùn này vậy?"
"Khó mà tin rằng đôi tay kinh khủng của con là do chính mẹ sinh ra."
"Chúc mừng con lại có thêm lịch sử đen tối."
Ngay sau đó, vẻ mặt bà đổi thành biểu cảm "Đứa trẻ này chắc chắn do Nữ Oa tạo ra, không liên quan gì đến tôi".
Thẩm Tô Khê: "......"
Thẩm Thanh hỏi thêm một ít chủ đề không liên quan. Tới giờ cơm, Thẩm Tô Khê dẫn bà đi ăn ở một nhà hàng Pháp.
Dùng bữa xong, cô bị bà kéo đi mua sắm.
Thẩm lão Phật gia một tay chống hông, một tay chỉ: "Cái này, cái này, còn cái này, tất cả đều thử."
Thẩm Tô Khê hết chỗ nói.
Tư thế này có khác gì thổ phỉ vào thành phố bắt vợ đâu.
Qua hai giây, cô chợt ý thức được một vấn đề: "Mẹ, con có nên trả số tiền này chăng?"
Thẩm Thanh liếc mắt nhìn cô một cái: "Gần đây con túng thiếu lắm sao? Thôi được, để mẹ trả."
Bị bà khích, Thẩm Tô Khê lập tức nói: "Không cần, để con trả."
"Ok."
"......?"
Cô chỉ khách sáo mà thôi.
"Bảo bối, cho mượn ít tiền đi."
Thẩm Tô Khê viện cớ đi vệ sinh, gọi điện cho Tần Mật.
Bên kia truyền đến một tiếng ai da vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng là tự vỗ mặt cho sưng mà(*). Nói đi, bao nhiêu tiền?"
Tự vỗ mặt cho sưng - 打肿脸充胖子: ám chỉ những người thích thỏa mãn sự phù phiếm dù bản thân không có khả năng.
Nghe đối phương báo con số, Tần Mật nín lặng, nửa đùa nửa thật mà nói: "Mày lại đốt áo của Giang Cẩn Châu nữa hả? Lần này còn đốt nhiều cái?"
Thẩm Tô Khê choáng váng, đành kể lại sơ lược tình huống.
Lúc Thẩm Tô Khê đang nói, Tần Mật lặng lẽ xem số dư trong thẻ ngân hàng.
Cha cô, Tần Uy Hải, biết được gần đây cô đang uống mầm đậu nành để cơ thể nóng bỏng hơn, dần mất đi giá trị liên hôn thương nghiệp, cho nên không nói một lời mà cắt đứt nguồn thu nhập của cô.
Mất đi một phần bảo hiểm tuổi già, cộng thêm giấy nợ từ thẻ tín dụng, cô thật sự không thể nào gửi tiền cho người chị em plastic này được.
Bạn thân mà, cũng không phải vợ chồng, có chuyện thì thân ai nấy lo:)
Nghĩ vậy, cô uyển chuyển nói với Thẩm Tô Khê: "Hay là mày bán hai cái đống đất sét kia đi, chắc cũng được một trăm vạn."
"......?"
"Lần trước mày thiếu tao năm trăm tám còn chưa trả đây nè, chuyển tiền nhanh lên." Nói xong lời này, Thẩm Tô Khê trực tiếp cúp điện thoại, còn nghe bên kia vòng vo nữa, chắc cô tăng xông tại chỗ.
Cô thở hồng hộc chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng từ đằng xa, lập tức đơ người tại chỗ.
Nếu cô nhìn không lầm, người đối diện bà Thẩm là... Giang Cẩn Châu?
???
Đm, hai người bọn họ sao