Kiều Trăn Trăn lúc mơ cũng suy nghĩ về việc tại sao Trì Thâm lại nhìn chằm chằm vào tay của anh rồi cho cô 20 điểm hảo cảm.
Vì suy nghĩ quá nghiêm túc nên ngày hôm sau cô tỉnh dậy mà không cần đồng hồ báo thức.
Cô không có ngủ thêm, cô chỉ tắm rửa đơn giản rồi đi xuống lầu, đến phòng khách ở lầu một, cô nghe thấy lời phàn nàn của tài xế, cô cười nhạo rồi tiếp tục xuống lầu, khi người lái xe nhìn thấy cô, liền im bặt, nhìn về ghế sofa để xin được giúp đỡ.
Một người đàn ông trung niên đang mặc trang phục chỉnh tề, cha ruột của cô Kiều Kiến.
Kiều Kiến cau mày và không vui khi nhìn thấy cô: “Lại đây.”
Kiều Trăn Trăn bước tới với vẻ mặt mờ mịt.
“Nghe nói con muốn đổi tài xế?” Giọng điệu của Kiều Kiến an không được tốt lắm.
“Tiểu Ngô luôn làm việc nghiêm túc, hai năm nay cậu ta dù mưa hay nắng vẫn luôn đưa đón con.
Không có công lao cũng có khổ lao thì cũng phải có bản lĩnh,con tùy hứng cũng phải có chừng mực.
Nếu không thể cho cậu ấy một lý do, liền trực tiếp đổi cậu ấy.
” Kiều Trăn Trăn lặng lẽ nhìn ông, dùng đầu ngón tay bóp chặt vào lòng bàn tay.
Ở kiếp trước, sau khi Kiều Kiến ly hôn, cô theo mẹ rời khỏi nhà họ Kiều, sau đó mấy năm đều không có liên lạc, mười năm sau mới gặp lại, hai người trong bệnh viện gặp lại.
Khi gặp nhau, Kiều Kiến đi cùng với Triệu Luyến Kiều và mẹ của cô ấy là, một nhà ba người mô cùng thân thiết, người con gái ruột Triệu Kiến như cô lại như một người ngoài
Hôm nay gặp lại, Kiều Trăn Trăn cũng như ngày hôm đó gặp nhau, trong lòng không có cảm xúc, ngược lại có chút chán ghét.
“Nói chuyện đi, con bị câm?” Kiều Kiến cau mày.
Ông ấy luôn bận rộn với sự nghiệp và rất ít khi nói chuyện với cô, khi nghĩ đến có một đứa con gái như vậy, tình cảm giữa hai người không khác gì hai người xa lạ, ông ấy muốn làm lành nhưng lại không kiên nhẫn dạy dỗ, mối quan hệ cha con lại càng thêm xa cách.
Tuy rằng là cha ruột nhưng không bằng cô bé Triệu Luyến Kiều biết lạnh biết nóng, càng khiến ông cảm thấy ông giống một người cha hơn.
“đúng vậy, tiểu thư, cô nói đi,” người lái xe vội vàng nói theo “Nếu thật sự là tôi làm sai, không cần cô nói, tôi sẽ từ chức.”
Anh ta rất tự tin khi nói lời này,còn có chút chắc chắn và rõ ràng là không nghĩ Kiều Trăn Trăn có thể tìm được nhược điểm của mình.
Kiều Trăn Trăn nhìn anh ta một cách lạnh lùng, như thể đang xem diễn kịch.
“Được rồi, ta biết con vì sao tức giận, không phải là vì ngày hôm qua hắn nói nhắc tới Triệu Luyến Kiều sao,” Kiều Kiến trầm giọng nói, “Các con hai chị em cãi nhau, sao cuối lùng lại đổ lỗi lên Tiểu Ngô? Ấu trĩ! ”
… Hai chị em, là hai chị em với cô ta.
Một chút mỉa mai lóe lên trong, và ông hỏi người lái xe trực tiếp: “ngày hôm qua tôi bảo anh đem trà sữa về cho mẹ tôi, anh có mang về không.?”
“Tôi có mang! Phu nhân biết tôi có mang” Người tài xế vội vã trả lời!.
“Nó đã lạnh.” Kiều Trăn Trăn nhướng mắt.
Người lái xe sững sờ và không hiểu rõ cô ấy muốn nói gì.
“Từ trường về đến nhà mất hơn mười phút, trên đường cũng không kẹt xe.
Tại sao khi mang về trà sữa sẽ không lạnh, trừ khi mua sữa xong không về ngaymà còn đi nơi khác.
” Kiều Trăn Trăn nhìn về phía anh ta.
Một dấu vết mất tự nhiên thoáng qua trên mặt người tài xế: “Tôi, tôi đến trạm xăng …”
“Có giám sát ở cổng trường.
Anh có cần cùng tôi đi điều tra không?” Giọng Kiều Trăn Trăn lạnh lùng, “Nhìn xem chính là đi trặm xăng hay là quay lại đón người.
Người tài xế sửng sốt, nhìn Kiều Kiến rồi đến nhìn Kiều Trăn Trăn , rồi trực tiếp thú nhận:” Vâng, sau khi cô chủ xuống xe hôm qua., Tôi quay lại cổng trường một chuyến, tiễn cô Triệu về nhà.
”
Vẻ mặt Kiều Kiến rất bình tĩnh, hiển nhiên vừa rồi tài xế đã nói với ông ấy rồi.
“Tôi, tôi chỉ nghĩ, cô Triệu là bạn tốt của tiểu thư, tôi đi đón người ta hai năm rồi, đột ngột bỏ rơi cô ấy cũng không tốt.Vừa đúng lúc tiểu thư không đi xe nên tôi mới gọi điện thoại cho cô Triệu, nghe nói cô Triệu còn ở trường nên tôi quay lại đón.”
Kiều Kiến ngẩng mặt lên và dạy Kiều Trăn Trăn : ” Tiểu Ngô đã làm đúng.
Anh ấy đang giúp con duy trì tình bạn thôi mà.”
“Giúp con duy trì tình bạn?” Kiều Trăn Trăn nhướng mày, “Anh ấy gạt sự sắp xếp của tôi sang một bên, nhưng thay vào đó Trước tiên đi đón một người không liên quan.
Đây là để giúp tôi duy trì tình bạn? “
Kiều Kiến cau mày,” Kiều Trăn Trăn,con… “
“Hơn nữa, nếu anh ấy thực sự muốn giúp con duy trì tình bạn, tại sao vừa rồi anh ấy lại nói dối là đi đến trạm xăng và rồi bí mật đi đón ai đó, như thể có một bí mật thầm kín nào đó đối với Triệu Luyến Kiều, ba không thấy kì lạ hả bố? ” Kiều Trăn Trăn buộc phải hỏi cho rõ ràng
Một dấu vết mất tự nhiên thoáng qua trên mặt Kiều Kiến: “Chuyện này có gì lạ đâu, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“con hy vọng không phải là con nghĩ quá nhiều,” Kiều Trăn Trăn liếc nhìn người lái xe và nói đầy ẩn ý.
”Thái độ của anh ta làm con gần như nghĩ rằng Triệu Luyến Kiều là con gái của bố.
“
“ Đừng nói bậy, con mới là con gái duy nhất của ba” Kiều Kiến chột dạ nói
“Vì vậy, đừng giúp anh ấy nói, nếu không con thực sự nghĩ Triệu Luyến Kiều đối với ba quan trọng hơn con.” Kiều Trăn Trăn cong môi chế giễu.
Kiều Kiến bị Kiều Trăn Trăn nhìn chằm chằm đến hoảng sợ, chớp mắt một cái, cau mày mắng: nói cái gì lung tung, không sợn nói ra bị người khác chê cười con, cô ấy là bạn học của con, sao có thể quan trọng hơn con.”
“Kiều Tổng...!“Người lái xe mơ hồ cảm thấy không ổn.
Kiều Kiến ho khan một tiếng rồi chậm lại giọng điệu: ” Trăn Trăn , Tiểu Ngô không phải cố ý đâu, ba nghĩ anh ấy đã biết mình sai rồi, hay là tha thứ cho anh ấy,nếu có lần sau ba nhất định sẽ đuổi anh ấy ra khỏi cửa nhà Kiều, không được phép vào lại.
“
” Vâng, vâng, tôi hứa rằng sẽ không có lần nữa.
“Người lái xe vội vàng nói.
“Chuyện này tôi không làm được, đành phải hỏi ý kiến của mẹ tôi.” Kiều Trăn Trăn vòng vo, “Bà ấy vẫn ở trong nhà sao? Sao chúng ta không gọi bà ấy ra ngoài, ba người chúng ta cùng nhau nói chuyện.
“Một người lái xe quan tâm đến người ngoài đến mức có thể làm làm hư trà sữa của bà chủ thì có thích hợp không để đón con.”
“… Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Sao lại làm phiền đến mẹ con? Nếu con không muốn anh ấy đón con, thì sau này không cho anh ấy đưa đón nữa.
” Kiều Kiến lập tức phủ nhận.
Mặc dù mối quan hệ của anh với Triệu Cầm đã kéo dài hai năm, nhưng anh không có kế hoạch bước thêm một bước nữa, vì vậy anh đương nhiên không chịu ở trước mặt Tần Tĩnh gây nghi ngờ.
“Kiều Tổng, chuyện sao có thể trở thành thế này?!” Người lái xe đột nhiên trở nên lo lắng.
Công việc đưa đón Kiều Trăn Trăn đến trường rất dễ dàng, chưa kể tôi còn thường xuyên nhận được tiền thưởng từ Tần Tĩnh, là một công việc béo bở hiếm thấy.
Kiều Kiến sa sầm mặt lại, nói: “Được rồi, từ bây giờ anh lái xe ở công ty, ở nhà sẽ không dùng đến nữa.”
Nhìn thấy Kiều Kiến đã hạ quyết tâm, người lái xe đột nhiên không dám nói gì, và trộm nhìn Kiều Trăn Trăn, đối diện với ánh mắt của nàng lại sợ đến co rụt lại .
Kiều Trăn Trăn khịt mũi, chạy vào bếp lấy hai chiếc bánh mì và bắt taxi đến trường.
Cô ấy ăn một cái bánh mì sandwich, cho cái kia vào một cái túi giấy rồi mang đi tận cổng trường.
Hôm nay cô dậy sớm, đến trường từ tờ mờ sáng, con đường đối diện trường không có ai, mà Trì Thâm đã đứng trong góc rồi.
Kiều Trăn Trăn đi thẳng đến chỗ anh ta và đưa chiếc túi giấy cho anh ta.
“Bữa sáng,” cô ấy nói.
Trì Thâm nhìn chằm chằm túi giấy trong tay, mím môi mỏng một hồi.
“Đừng nhìn, mau ăn đi, mình biết cậu không có ăn sáng.” Kiều Trăn Trăn thúc giục.
Ở kiếp trước, quen anh ấy 3 năm, mấy lần thấy anh ấy tụt đường huyết, sau này tôi nghe các bạn khác kể lại rằng anh ấy đến trường trước một tiếng mỗi ngày để đợi mình và thường bỏ bữa sáng.
Tuy nhiên, sau chuyện ngày hôm qua, không loại trừ trường hợp cha mẹ không có lương tâm của anh ấy không cho ăn.
Mặt trời chưa mọc, không khí buổi sáng trong lành, mát mẻ, Trì Thâm và Kiều Trăn Trăn đứng bên nhau, dáng vẻ giữa họ chênh lệch như giữa một con chó lớn và một con thỏ, nhưng khí thế của họ lại hoàn toàn ngược lại.
Thấy anh còn chưa cầm lên, Kiều Trăn Trăn nheo mắt lại: “Mau lên, đừng bắt tôi nhét vào miệng cậu.” Những thứ khác có thể nhượng bộ nhưng chuyện này thì không thể.
Thói quen bỏ bữa sáng thực sự là một thói quen không tốt.
Nghe được lời đe dọa của cô, Trì Thâm rốt cục vươn tay cầm lấy túi giấy, lấy ra cái bánh mì sandwich nhìn một lúc, mới chậm rãi ăn trước mặt của cô, ăn từng miếng rất chậm, càng ăn càng ăn vẻ mặt của anh ấy càng trở nên nghiêm trọng hơn.
…… Họ đang ăn là cùng một chiếc bánh sandwich, tại sao cảmgiác rằng anh ấy ăn không ngon miệng? Kiều Trăn Trăn nhìn anh không nói nên lời.
Trì Thâm ăn một cái bánh mì cỡ bàn tay gần năm phút đồng hồ, càng ngày