Giữa phố ăn vặt đông đúc náo nhiệt, Trì Thâm mặt không biểu hiện gì mà đập con dao giết cá xuống bàn, phát ra âm thanh giòn giã.
Người đàn ông đầu trọc đỡ người phụ nữ trung niên dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ba –năm người khách đang xếp hàng ở quầy hàng, Trì bất động, lập tức chửi mắng:: “Trì Thâm sao mày lại đứng ngốc như vậy!mẹ của mày ngã cũng không biết chạy tới đỡ, có người mua cá cũng không biết chào hỏi, ngươi lại nổi điên rồi sao?!”
Mẹ cậu…… Người vừa rồi mới bị ngã là mẹ của Trì Thâm? Kiều Trăn Trăn kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Trì Thâm đang thuận tay kéo hai túi ni lông màu đen, ngơ ngác đi về phía mình.
Kiều Trăn Trăn vừa mới đẩy ngã mẹ của hắn, nhìn thấy anh bước tới liền cảm thấy áy náy b “Cái đó ……”
Vừa nói được hai chữ, Trì Thâm đã tới trước mặt cô, ngồi xổm trước mặt của cô.
…….Anh đang muốn làm gì vậy? Ngồi xuống? Kiều Trăn Trăn sợ đến mức quên cả thở
Một giây tiếp theo, tay anh đột nhiên nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô.
Vào buổi tối trong tháng chín, rõ ràng không khí rất nóng nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lại lạnh tanh, bàn tay lạnh lẽo cầm lấy toàn bộ mắt cá chân của cô..
“Nhấc chân lên.”
Giọng nói khàn khàn chói tai của chàng trai, cô đã nghe mười năm.
Kiều Trăn Trăn n cúi đầu sững sờ, phát hiện ra rằng anh đang trong tay một chiếc túi đã được mở,lẳng lặng chờ mắt cá chân mà anh đang cầm.
“Trì Thâm! Trì Thâm!”
thấy khách chờ sốt ruột, đầu trọc hét lên mà Trì Thâm cũng không thèm quay đầu lại, chăm chú cầm túi, lập tức muốn chạy tới dạy dỗ, nhưng bị người phụ nữ trung niên ngăn cản.
“ông đi làm cái gì, không nhìn thấy một cô gái nhỏ dễ bị lừa sao?” Người phụ nữ trung niên khịt mũi nhìn Kiều Trăn Trăn từ đầu đến chân, khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay cô, trong mắt cô hiện lên một tia tham lam, “Đó là một con cá béo bở.”
đàn ông đầu trọc sửng sốt, sau khi nhìn thấy quần áo của Kiều Trăn Trăn, ông ta xoa tay cười cười
Kiều Trăn Trăn còn đang bàng hoàng, mãi đến khi Trì Thâm ngày càng cầm chặt cổ chân cô mới phục hồi tinh thần, theo lực tay hắn nhấc chân bỏ vào trong túi ni lông.
Trì Thâm cụp mắt xuống, bao bọc đôi giày của cô, buộc gọn gàng vào một túi ni lông, rồi mở chiếc túi thứ hai ra.
Lần này không đợi Trì Thâm nhắc nhở,
Kiều Trăn Trăn đã nhanh chóng duỗi chân còn lại ra, bởi vì đứng một chân dễ bị mất thăng bằng trong tiềm thức đỡ lấy bờ vai của anh.Trì Thâm trong chốc lát lưng cứng đờ, ngón tay cầm túi hơi run lên, Kiều Trân Trân duỗi chân đi vào một lúc lâu cũng không thấy động tác tiếp theo của anh, không khỏi tò mò gọi anh một tiếng:”: “Trì Thâm?”
Trì Thâm lông mi khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới cột lại, nhưng mà ngón tay lúc này không vững mà buộc thành nút thắt
Kiều Trăn Trăn yên lặng chờ đợi, sau khi đứng dậy nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Trì Thâm bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen trắng mà sâu thẳmcó chút vắng vẻ, u ám giống như rắn độc đang nhìn con mồi
Kiều Trăn Trăn khẽ nuốt nước bọt, cố gắng tìm giải thích tại sao mình lại ở đây, nhưng suy đi nghĩ lại hồi lâu vẫn không nghĩ ra được lý do hợp lý.
Cô vẫn luôn Không rời khỏi nhà riêng của Kiều gia, luôn sống trong một ngôi nhà lớn và mua sắm ở một trung tâm lớn, cuộc sống giống như một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ và con con đường đầy dầu nhớt như bây giờ hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Có vẻ như cô ấy không nên ở đây, không nên bị vấy bẩn bởi sự tục tỉu và bẩn thỉu này.
“mình đi theo cậu.” Không muốn nói dối, Kiều Trăn Trăn quyết định nói ra sự thật
Trì Thâm lùi lại một bước
Kiều Trăn Trăn “bất lực nói: “Em lại làm anh sợ rồi.”
Trì Thâm không nói gì, gương mặtcủa cô hiện rõ trongđôi mắt đen nhánh.
Kiều Trăn Trăn thở dài, đang định giải thích lại thì nghe anh nói với giọng ngớ người: “Cậu đi đi.”
Kiều Trăn Trăn sững ngươig, sau khi nhìn thấy một chút từ chối trong mắt anh, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng cặp sách quay đầu và đi chậm về phía con đường phía trước.
Đi được một lúc, cô không nhịn được quay đầu lại mà nhìn Trì Thâm n.
Trì Thâm không ngờ là cô sẽ quay đầu lại, thời điểm hai người nhìn nhau, ánh mắt khẽ nhúc nhích,muốn tránh đi nhưng cũng không tránh khỏi tầm mắt của cô.
“Mình đi đây! Cậu trở về nhà đi!” Kiều Trăn Trăn mỉm cười và ra hiệu cho anh trở về trước khi quay người rời đi.
Trì Thâm nhìn khuôn mặt đang cười của cô, đôi môi mỏng mím lại, sắc mặt trở nên u ám không rõ.
Anh nhìn bóng lưng của Kiều Trăn Trăn dần biến mất, đứng như tượng một hồi lâu.
“Sao mày còn đứng ngây ra đó? Mau đến giúp ta!” Gã đầu trọc mắng chửi
Trì Thâm rũ mắt xuống, quay lại tiếp tục làm việc, mổ bụng, rồi chặt thành từng khúc rồi bỏ vào bao.
Tên đầu trọc dưng nhìn anh thờ ơ mình,khó chịu đá vào cái xô bên cạnh: “cả ngày khuôn mặt như có người nợ mày tám triệu, nếu không có tao và mẹ mày thì mày đã sớm chết đói mrồi.
Mày biết không, mày chính là một đứa vong ơn bội nghĩa! “
” Được rồi, mày giết hai con cá đi, đừng chửi bới hắn nữa “, người phụ nữ trung niên ác độc cười vừa hạt dưa vừa nói “tìm một người vợ giàu có quan trọng hơn bán cá nhiều.
tốt nhất là trong nhà chỉ một con.
Sau đám cưới, tất cả tiền là của chúng ta.”
“Thôi nào, ngươi nghĩ người giàu có sẽ ngu ngốc sao,yêu đương còn được, nếu muốn kết hôn, người đầu tiên không đồng ý chính là ba mẹ của nó.
”
“ Có gì phải lo, chỉ cần làm cho có thai, nếu bọn họ không đồng ý thì cũg phải phải đồng ý.
”
Hai người nói chuyện càng vui vẻ, vẻ mặt Trì Thâm càng lạnh lùng, coi như không nghe thấy gì.
“Ôi, có chuyện gì vậy,sao ngươi lại băm thịt!” Vị khách phàn nàn ngay sau khi nhìn thấy phần thịt dính đầy máu trên thớt, “Cậu chặt bằm như thế tôi không lấy đâu.”
Trì Thâm dừng dao, ngẩng đầu nhìn đối phương, khuôn mặt tái nhợt của anh loang lổ vết máu của cá, trắng và đỏ rõ ràng.
Vị khách nuốt nước bọt: “A, làm phiền cậu bỏ vào bao cho ta.”
Trì Thâm im lặng một lúc, đem cá trên thớt cho vào thùng rác, chọn cho vị khách một con khác.
Trong lúc khônghề hay biết, màn đêm buông xuống, bầu trời ngày càng đen và những bóng đèn dần dần được bật lên.
Khi Kiều Trăn Trăn về đến nhà, bầu trời đãtối hoàn toàn,ở cửa cô gặp được mẹ mình.
Đột nhiên nhìn thấy mẹ trẻ đi mười tuổi, hai mắtđỏ bừng, tâm tình không được yên tâm cả ngày nay bỗng được buông xuống: “Mẹ.”
Con đi đâu vậy! Không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại, Con muốn hù chết mẹ à?” Tần Tĩnh nhìn thấy côthì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lông mày lại nhíu mày thật chặt.
Kiều Trăn Trăn lấy điện thoại di động ra xem thử: “Bị tắt máy,con không nhận được.”
Tần Tĩnh liếc xéo cô, vừa nói vừa đem đôi giày cao gót đang mang ở chân bỏ lên kệ đồ.
Kiều Trăn Trăn đứng dựa vào tủ giày và mỉm cười nhìn bà.
Tần Tĩnh đã ngoài bốn mươi tuổi, làn dan được chăm sóc rất tốt, trông bà giống như mới ngoài 30, bề ngoài luôn được chăm chút,ngay cả khi ra ngoài tìm con gái cũng phải tô son, đi giày cao gót.
Cuộc sống của người phụ nữ quý tộc gần hai chục năm khiến bà có vẻ ít nhiễm bụi trần hơn, nhưng cũng giống hầu hết các bà nội trợ thời nay, cứ suốt ngày cằn nhằn, phàn nàn và làm phiền chồng con.Kiều Trăn Trăn trước đây luôn khó chịu, ngày nào cũng cãi nhau với bà, nhưng vật đổi sao dời, sau khi nhìn thấy Tần Tĩnh, người sau khi ly hôn hoàn toàn trở nên trầm mặc , cô mới biết được mình nhớ bà ở quá khứ như thế nào
“Chân ngươi đang mang cái gì? Túi ni lông! Sao con dám mang vào cửa, mau ném ra ngoài.
Mặt đất mà dì giúp việc vừa lau đã bị cô làm cho bẩn hết rồi.
Cô thật không biết chu đáo gì cả.
… ”Ngay khi Tần Tĩnh ngẩng đầu lên, cô bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Kiều Trăn Trăn, những lời phàn nàn lại lập tức ứ lại trong cổ họng.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Kiều Trăn Trăn nói, mở rộng vòng tay và bỗng nhiên nhào tới ôm lấy bà.
Lần này, cô phải bảo vệ bà ấy như thế này, và ngăn bài ấy không được như kiếp trước giống như một bông hoa hồng bị nhổ khỏi đất .
Tần Tĩnh ngạc nhiên,