Thành phố Hỗn Loạn, quảng trường trung ương là trung tâm đầu mối phồn hoa then chốt nhất trong thành, nhưng lúc này nơi đây lại là một mảnh đất trống vắng.
Bởi vì ngay vừa rồi, đám tay đấm của ba bang hội đã dẹp sạch tất cả những người không liên quan ra khỏi đây.
Lúc này, chỉ có ba bóng người đang đứng đó.
Hai người trong đó là Nhị đương gia La Hán của Tử Y Môn và phó lãnh đạo Bạch Lân của Thanh Hổ Bang.
Người còn lại có dáng người cường tráng, làn da ngăm đen, mặc một bộ quần áo có thêu đồ đằng diều hâu màu đen.
Hắn ta là tổng đường chủ của Thiên Ưng Hội, Dương Võ.
Ba người liếc nhìn nhau, tuy có ngờ vực, nhưng đều không lên tiếng giao lưu gì.
Một lát sau.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên không trung quảng trường, sau đó chậm rãi đáp xuống.
Vì muốn tạo dựng một hình tượng ghê gớm từ trên trời đáp xuống trong lần xuất hiện này, Lâm Lăng quyết định đến đây một mình.
Còn Tiểu Bạch thì đang ăn uống thỏa thích hưởng dụng món ngon ở một gian tửu lầu gần đó.
“Có người tới!”
Nhận thấy bóng đen trên không kia, ba người ở đây lập tức đanh mặt lại, đều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lâm Lăng đang đáp xuống.
“Quả nhiên là chủ nhân!” Thấy thế, đồng tử của La Hán hơi co rụt lại.
Khi nhìn thấy người xuất hiện là Lâm Lăng, gã lập tức nhận ra hắn.
Trong lòng La Hán không khỏi âm thầm may mắn, cũng may trước đó cũng không làm ra hành động lỗ mãng dĩ hạ phạm thượng gì ở Vạn Long Các.
“Xin hỏi ngài là?” Hiển nhiên Bạch Lân càng cẩn thận hơn, lập tức dò hỏi.
“Ngươi nói thử xem?” Vẻ mặt Lâm Lăng thật lạnh nhạt, hỏi ngược lại.
“Vì bảo đảm thân phận của ngài là thật, xin ngài nói ra ký hiệu truyền âm của ta.” Bạch Lân vẫn bình tĩnh tiếp tục nói.
Thật ra hắn ta có hai bùa truyền âm, một loại là bùa truyền âm của bang hội được công khai ra bên ngoài, cái còn lại là để ngấm ngầm liên lạc với Viêm Hoằng Nghị.
Trừ Viêm Hoằng Nghị ra, những người khác không có khả năng biết được.
Nếu Lâm Lăng chỉ nói ra loại công khai kia thì chắc chắn hắn là hàng giả, không phải chủ nhân thật sự.
Lâm Lăng cũng khá thưởng thức với tính cách cẩn thận tỉ mỉ của Bạch Lân, sau đó hắn cũng không thừa nước đục thả câu nữa mà lấy ra ba lá bùa truyền âm từ nhẫn không gian rồi trực tiếp đốt cháy ngay trước mắt bọn Bạch Lân.
Vèo! Vèo! Vèo!
Chỉ thoáng chốc, trong nhẫn không gian của ba người Bạch Lân, La Hán, Dương Võ đều bay vút ra một lá bùa truyền âm, hơn nữa im lìm mà cháy lên.
Thấy tình cảnh này, đám người Bạch Lân hơi giật mình, sau đó vội vàng cung kính hành lễ, không hẹn mà cùng nói: “Tham kiến chủ nhân!”
“Trong kế hoạch lần này, các ngươi đều làm không tồi.” Vẻ mặt Lâm Lăng thật lạnh nhạt, trong giọng nói mơ hồ mang theo một tia uy nghiêm.
Câu khen ngợi này hoàn toàn khiến đám người Bạch Lân giật mình sửng sốt, chỉ thấy bọn họ vội vàng hành lễ lần nữa, kính sợ nói: “Đây là chức trách của thuộc hạ.”
“Hôm nay triệu kiến các ngươi, mục đích chủ yếu chỉ có một, đó là quy hoạch lại bố cục thế lực trong thành.” Ánh mắt Lâm Lăng thật lạnh lẽo, lạnh nhạt nói.
“Chủ nhân, xin hỏi ngài muốn quy hoạch như thế nào?” Bạch Lân tò mò dò hỏi.
“Chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân thì chúng ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy.” Vẻ mặt lúc này của La Hán trông vô cùng ngoan ngoãn.
Có vẻ hình tượng trước kia Viêm Hoằng Nghị đắp nặn nên rất khắc sâu nên bọn họ rất nghe lời.
Còn Dương Võ của Thiên Ưng Hội thì luôn im lặng không nói gì, chỉ chờ đợi nhiệm vụ kế tiếp của Lâm Lăng.
“Hiện giờ bang chủ của ba bang hội đã chết, ta tính hợp nhất ba thế lực này lại, các ngươi có ý kiến gì không?” Lâm Lăng liếc nhìn ba người một cái, trong giọng nói lạnh nhạt tràn ngập sự uy nghiêm không cho phép cãi lời.
“Chúng ta xin tuân theo ý chỉ của chủ nhân!” Đối mặt với Lâm Lăng, đám người Bạch Lân không dám phản bác câu nào, lập tức cung kính gật đầu.
“Ừ, một khi đã vậy, ta cho các ngươi ba ngày để diệt trừ tất cả các bang phái thế lực nhỏ khác trong thành, hoàn toàn thống nhất lãnh địa Hỗn Loạn.”
Lâm Lăng rất vừa lòng vì sự vâng lời của ba người.
“Thống nhất sao?!” Nghe vậy, trên khuôn mặt bọn Bạch Lân dâng lên một tia cuồng nhiệt và phấn khởi.
Bởi vì thống nhất lãnh địa Hỗn Loạn là mục tiêu và dã tâm nhiều năm qua của các thế lực bang hội.
Nhưng vì thực lực của ba thế lực đều ngang nhau nên tới nay cũng nằm trong trạng thái giằng co, không ai có thể thâu