“Dân sinh?” Nghe thấy câu này, mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Từ trước đến nay bọn họ luôn vào vai thành viên bang hội đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, giành địa bàn, tranh tài nguyên, nhìn ai chướng mắt thì vung một đao chém chết là được.
Huống chi nơi này là lãnh địa Hỗn Loạn, quy luật cá lớn nuốt cá bé được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở đây, ai lại đi quan tâm đến vấn đề dân sinh gì chứ?!
Không khí trong sảnh rơi vào yên lặng.
Lâm Lăng cũng không sốt ruột, kiên nhẫn ngồi trên chủ vị, cho bọn họ thời gian ngẫm nghĩ.
Qua chừng mười giây, một bóng trắng đi ra, người này có khí chất nho nhã, dáng người thon dài, đó chính là Bạch Lân.
“Chủ nhân, ta biết một chút về vấn đề cải thiện dân sinh.” Bạch Lân hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, vẻ mặt rất khiêm tốn.
“Có kiến nghị gì thì cứ việc nói.” Lâm Lăng thản nhiên nói.
Trải qua tiếp xúc trước đó, ấn tượng của Lâm Lăng đối với Bạch Lân cũng không tồi.
Có tài có trí, chiến lực cũng đạt tới võ giả cấp 8.
Xét về mặt tổng thể, trong đám thành viên bang hội chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ này thì hắn ta xem như nhân tài hiếm có.
Sau đó, Bạch Lân thoáng chuẩn bị ngôn từ rồi bắt đầu nói một cách êm tai: “Dựa theo lý giải của ta, cái gọi là dân sinh chính là giúp các bá tánh an cư lạc nghiệp, không lo ấm no, sinh hoạt được bảo đảm.”
“Muốn cải thiện thì chỉ cần nhắm vào những điểm này.”
“Đầu tiên phải giải quyết một điều, đó là thay đổi hình tượng của thế lực chúng ta.”
“Giống như trước kia Tử Y Môn thu phí vào thành đã làm đông đảo người dân trong thành oán hận chồng chất.”
“Nếu có thể loại bỏ mục thu phí này, tuy sẽ ảnh hưởng đến nguồn kinh tế của chúng ta, nhưng nhất định có thể đạt được rất nhiều khen ngợi.”
Nghe thấy lời này, La Hán bên cạnh hơi giật mình, nhíu mày nhìn về phía Bạch Lân.
Hiện giờ gã là bang chủ của Tử Y Môn, lại bị Bạch Lân phủ quyết nguồn kinh tế của bang hội, trong lòng cảm thấy rất bất mãn, nhưng vì kinh sợ trước Lâm Lăng nên gã chỉ có thể đè nén tức giận trong lòng xuống, không dám lên tiếng phản bác.
“Ừ, đề nghị này không tồi, tiếp tục.” Lâm Lăng khẽ gật đầu, xem như tán thành lời nói của Bạch Lân.
“Đương nhiên, trừ Tử Y Môn ra, Thanh Hổ Bang và Thiên Ưng Hội đều có điểm xấu của từng bang hội.” Tuy Bạch Lân nhận thấy ánh mắt khác thường của đám người La Hán và Dương Võ, nhưng vẫn nói thẳng không kiêng dè.
“Nếu có thể xóa đi những điểm xấu đó thì dù không thể cải thiện vấn đề dân sinh trong thành trong thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ thay đổi không ít.”
Sau đó Bạch Lân lại nói vài điều về quan điểm ở phương diện kiến thiết và mậu dịch kinh tế.
Những quan điểm đó cũng rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng Lâm Lăng.
Lâm Lăng nhìn thật sâu vào mắt Bạch Lân, ban đầu chỉ thử hỏi môt câu, không ngờ tên này lại rất có mưu lược.
Nếu nhân tài này không được trọng dụng thì thật sự quá đáng tiếc.
Huống chi hiện giờ mọi việc trong vấn đề quy hoạch xây thành đều cần đến nhân tài tương xứng, nếu một mình hắn xử lý những chuyện này thì hoàn toàn không thể rời đi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng thản nhiên cười, lên tiếng tán thưởng: “Bạch Lân, đề nghị ngươi đưa ra không tồi.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Tổng quản đại thần của ta trên lãnh địa này, tất cả sự vụ (công việc liên quan đến hành chính quản trị) trong thành đều do ngươi toàn quyền phụ trách.”
Nghe vậy, mọi người lập tức âm thầm líu lưỡi, trên mặt mang đầy vẻ khó tin.
Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ Bạch Lân mới đứng ra nói vài câu không quan trọng gì mà đã trực tiếp leo lên nhậm chức tổng quản!
Khả năng ăn nói này mạnh hơn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ quá nhiều!
“Tổng quản đại thần?!” Lúc này, Bạch Lân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Hắn ta cũng bất ngờ vì được thăng chức đột ngột như vậy.
“Đúng vậy, ta tin tưởng năng lực của ngươi.” Lâm Lăng thản nhiên nói: “Ngươi có thể đảm nhiệm hay không?”
“Xin chủ nhân yên tâm, Bạch Lân ta nhất định sẽ dốc hết sức mình!” Bạch Lân lập tức đứng