Giữa đêm, trong doanh trại của kẻ thù.
Lang Vương và Kinh Kha vừa bay ra từ một nơi nào đó.
Chỉ thấy lưỡi dao trên người chúng đều mang theo vết máu, rõ ràng là vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ám sát.
Ba gã tướng lĩnh, toàn bộ đều bị gϊếŧ chết.
Lang Vương giơ cẳng tay giống như trường đao lên, li3m sạch máu tươi phía trên, chợt ánh mắt u lãnh của nó, hướng về phía trạm gác trong doanh trại.
Trong trại tổng cộng có tám trạm gác.
Phân biệt đặt ở các hướng đông tây nam bắc, bất kể là góc nào trong doanh trại cũng có thể quan sát được hết.
Mà kế tiếp, nhiệm vụ của hai sủng vật là ám sát những lính gác trên tám trạm gác này.
Từ đó, mới có thể tạo điều kiện cho quân đội của Lãnh địa Hỗn Loạn tập kích giữa đêm, đạt được hiệu quả tốt hơn!
"Hành động đi."
Theo ý niệm của Lâm Hạo truyền qua, Lang Vương và Kinh Kha đột nhiên hóa thành hai bóng đen mạnh mẽ phóng ra.
Mặc dù nhiệm vụ của lính gác trên trạm gác rất quan trọng, nhưng chỉ cần là binh lính có khả năng quan sát tốt sẽ có thể đảm nhiệm.
Cho nên xét về mặt thực lực, cũng không có yêu cầu gì quá cao, phần lớn đều ở trình độ chiến sĩ cấp 2.
Đối mặt với sự tập kích của Lang Vương, những lính gác này còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Toàn bộ quá trình ám sát, gần như kín kẽ không để phát ra chút âm thanh nào, không có bất kỳ người nào nhận thấy điều lạ thường.
Mà lúc này, năm vạn đại quân của Lãnh địa Hỗn Loạn đã áp sát doanh trại địch.
Mấy người La Hán* nằm sấp trong đám cỏ dại cao nửa thước, âm thầm quan sát động tĩnh xung quanh, chuẩn bị phát động tổng tấn công vào thời cơ tốt nhất
Về phần quân đoàn Hoả Vân Nghĩ thì dưới sự chỉ huy của Nghĩ Hoàng đã chui vào trong lòng đất.
"Những lính gác kia, hình như cũng không có phát hiện chúng ta."
Trong bụi cỏ, ánh mắt La Hán loé lên tia hung tàn, gắt gao nhìn chằm chằm vào trạm gác trong doanh trại địch, trầm thấp nói: "Dương Vũ, hiện tại chúng ta đang ở khoảng cách gần rồi, vừa đủ tầm để phát động tập kích rồi đó.”
Dương Vũ lại lắc đầu, nói: "Trước tiên đợi thêm một chút đã, phần lớn lều trại của trong đó vẫn còn ánh lửa, rõ ràng bọn chúng còn chưa ngủ.”
"Chờ bọn chúng ngủ, lại phát động tập kích sẽ đạt hiệu quả tốt hơn."
Nghe được lời này, La Hán âm thầm gật đầu, nét hung hăn trong mắt cũng thu lại một ít.
Tuy rằng đêm nay xem như là lần đầu tiên gã đang lãnh binh xuất chinh để đánh trận.
Nhưng trên phương diện bày binh bố trận, cũng không lỗ mãng hay xúc động gì, hơn nữa đề nghị mà Dương Vũ vừa đưa ra làm gã thấy cũng có lí, cho nên cả hai ngầm ăn ý, tạm thời án binh bất động.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Cho đến đêm khuya, đại bộ phận lều trại trong doanh trại địch đã tắt hết lửa, tiếng ngáy dần dần truyền ra.
"Hành động!"
Mắt thấy thời cơ đã đến, Dương Vũ giơ tay lên ra hiệu.
La Hán rút chiến đao bên hông ra, sát khí màu đen nhàn nhạt quanh quẩn trên lưỡi đao.
Một gã tín hiệu binh bên cạnh lập tức đứng lên, vung vẫy cờ hiệu, truyền tín hiệu về phía đại quân phía sau.
Lạch cạch!
Mấy ngàn cung tiễn thủ, đồng thời kéo cung.
Trên mũi tên còn bao bọc một tầng vải, mặt trên đã được thấm dầu hỏa, sau khi châm lửa thì bốc cháy phừng phừng.
Chíu chíu chíu!!!!
Vào khoảng khắc tiếp theo, hàng loạt mũi tên đang cháy được bắn ra dày đặc, giống như hàng ngàn sao băng cắt qua bầu trời đêm, rơi vào doanh trại của quân địch.
Khi mũi tên được châm lửa rơi vào lều địch, ngọn lửa nhanh chóng bùng phát.
"Có địch...!Có địch tập kích!!”
Ngọn lửa bất ngờ bùng phát, đánh thức đông đảo binh lính trong doanh trại, bọn chúng hoảng loạn kêu la thảm thiết, tiếng thét không ngừng vang lên trong đêm tối.
Những binh lính không kịp từ trong lều trại chạy ra, nhất thời bị ngọn lửa nuốt chửng, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Rầm rầm——!
Mà đúng lúc này, La Hán và Dương Vũ làm dẫn đầu năm vạn binh lính, trong nháy mắt giống như một dòng nước ngầm, lấy thế như lan tràn mãnh