Đế quốc Tinh Vũ, cung điện phía đông của hoàng cung.
Trong điện, một nam tử trẻ tuổi mặc long bào màu vàng, đầu đội vương miện ngồi trên chủ vị.
“Vừa rồi các ngươi nói Lôi Hổ quân bị đánh bại sao?”
Vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi tràn ngập sự tức giận, hắn ta nhìn mấy tên quan viên bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giọng điệu chất vấn khiến cho mấy tên quan viên lại càng run sợ tới mức không dám nhìn thẳng nam tử mặc long bào.
Bởi vì người này chính là đế quân mới của đế quốc Tinh Vũ, chính là đại hoàng tử trước đây, Vương Bàn.
Bằng vào đủ mọi thủ đoạn, hắn ta đã thành công đoạt được ngôi vị hoàng đế, hơn nữa đây còn là sự kiện tàn bạo nhất trong lịch sử của đế quốc.
Tất cả hoàng tử đều bị hắn ta chém đầu để củng cố hoàn toàn cho ngôi vị hoàng đế.
Chính vì điều đó mà hắn ta được người đời xưng là bạo quân Tinh Vũ!
“Khởi bẩm đế quân, vừa đêm hôm qua, ba vị tướng quân của Lôi Hổ quân đã bị ám sát.”
Một người đàn ông trung niên mập mạp, râu ria xồm xoàm, vâng vâng dạ dạ nói: “Doanh trại quân đội bên ta bị địch tập kích vào ban đêm dẫn đến thương vong nặng nề.”
Lão già mập mạp này chính là tể tướng trong triều, Tôn Canh.
Sứ giả lần trước được phái tới lãnh địa Hỗn Loạn chính là Tôn Cảnh, con trai của ông ta.
Khi nghe tin con trai chết, Tôn tể tướng vô cùng phẫn uất, ông ta chỉ hận không thể dẫn quân đi san bằng lãnh địa Hỗn Loạn!
“Thích khách ư?”
Vương Bàn khẽ nheo mắt, trong mắt đen lóe lên tia sắc bén, hắn ta lạnh lùng nói: “Xem ra vị lãnh chúa thần bí kia không phải là nhân vật đơn giản.”
“Các ngươi đã điều tra chi tiết về hắn chưa?”
Nghe câu hỏi của Vương Bàn, Tôn tể tướng vội vàng trả lời: “Vẫn chưa ạ, dường như tên lãnh chúa chết tiệt kia cố ý che giấu thân phận cho nên mọi thông tin liên quan đến hắn đều trống rỗng.
Điều duy nhất thần biết được chính là tên của hắn, tên hắn là Lan Lăng Vương.”
Nói đến đây, ông ta không khỏi giễu cợt: “Chỉ là một tên lãnh chúa nho nhỏ mà cũng dám tự xưng vương, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Vương Bàn nhìn Tôn tể tướng với vẻ lạnh lùng, hắn ta lãnh đạm nói: “Nếu như ngươi thấy hắn là kẻ không biết tự lượng sức, vậy lần ra quân tới ta cho ngươi làm Thống soái thì sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Tôn tể tướng thay đổi, ông ta xấu hổ nói: “Tuổi tác thần đã cao nên e rằng bất lực.”
Ánh mắt Vương Bàn hơi trầm xuống, hắn ta nói với vẻ lạnh lùng: “Nếu như không có năng lực thì bớt mạnh miệng đi! Chắc là ngươi hiểu rõ, bên cạnh trẫm sẽ không bao giờ nuôi dưỡng một đám vô dụng.”
“Lão thần đã hiểu, mong bệ hạ tha tội!”
Đối mặt với sự uy nghiêm của Vương Bàn, sắc mặt của Tôn tể tướng vô cùng hoảng hốt, ông ta sợ hãi quỳ xuống đất và không dám nói thêm lời nào nữa.
Trong điện, những vị quan khác cũng không nghĩ ra được sách lược nào tốt hơn nên chẳng còn cách nào khác là im lặng.
Vương Bàn ngồi thẳng lưng trên chủ vị long ỷ, hắn tay dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.
“Cạch cạch cạch…”
Tốc độ gõ đều đều, âm thanh vang dội khắp đại điện yên tĩnh.
Mọi người cúi đầu, không dám phát ra tiếng động vì sợ sẽ làm gián đoạn suy nghĩ của Vương Bàn.
Một lát sau, Vương Bàn dừng động tác, tiếng gõ cũng dừng lại.
“Có một câu nói đó là gậy ông đạp lưng ông.”
Giọng nói lãnh đạm của Vương Bàn chậm rãi vang lên: “Nếu vị lãnh chúa kia thích chơi ngầm thì trẫm cũng sẽ khiến cho hắn được nếm thử tư vị bị ám sát.”
Nghe vậy, Tôn tể tướng nói với vẻ kính phục: “Bệ hạ anh minh, lão thần sẽ cho thuộc hạ đi thuê thích khách ngay.”
Nói xong, ông ta vội vàng đứng dậy rời đi.
Ông ta cũng không muốn ở lại cuộc gặp kiểu gần vua như gần cọp thế này nữa, nếu không lỡ phạm sai lầm thì sẽ rước họa vào thân mà thôi.
Cùng lúc đó, bên đế quốc Tinh Vũ cũng bắt đầu điều quân.
Còn lãnh địa Hỗn Loạn ở bên này cũng không hề lươi lỏng.
Lúc này, ngọn núi phía sau vùng ngoại ô.
Ba người Bạch Lân, La Hán và Dương Võ cùng với Đạt Vũ và Cuồng Thiết của Cuồng tộc đều đang chờ Lâm Lăng tới.
‘Trần đại sư’ của Vạn Long Các cũng đứng đây.
Vù!
Một lúc sau, một bóng đen bay tới từ giữ không trung.
Khi tới khoảng không ngay trên đỉnh đầu của mọi người, bóng người màu đen từ từ hạ xuống.
“Cung nghênh lãnh chủ.”
Đám người Bạch Lân và Đạt Vũ đều hành