“Không tồi!”
Lâm Lăng gật đầu hài lòng, khen ngợi nói.
Hàng nghìn viên đá Linh Dương có thể đạt được uy lực tới mức này vô cùng đáng giá!
“Thử loại Linh Dương pháo có thuộc tính băng hệ kia xem sao!”
Sau khi suy nghĩ xong, Lâm Lăng vươn tay chỉ vào Linh Dương pháo có phù văn màu xanh lam bên cạnh.
Bạch Lân thao tác lại một lần nữa y như lúc nãy.
Ầm!
Chỉ trong phút chốc, một tiếng nổ lớn lại vang lên.
Trong tầm mắt, một quả đại bác to lớn màu xanh lam như băng bắn về phía ngọn đồi phía xa.
Khi phát nổ, sự dao động năng lượng cực kỳ lạnh lẽo lan nhanh như băng chỉ trong tích tắc.
Tất cả các vật thể trong khu vực đó đều bị đóng băng.
Phù! Phù! Phù!
Một cơn gió thổi qua khiến tất cả những vật thể bị đóng băng bị nổ tung thành nhiều mảnh và sáng như pha lê dưới ánh mặt trời! Trông thấy cảnh như vậy khiến con ngươi trong mắt mọi người co rụt lại.
Bọn họ từng nghe qua uy lực kh ủng bố của Linh Dương pháo nhưng khi tận mắt nhìn thấy vào ngày hôm nay, đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng.
Loại công kích đáng sợ đó, cho dù là võ giả cấp 8 như La Hán cũng khó có thể chống đỡ được.
Đối với chuyện này, mọi người ở đây đều vô cùng hưng phấn, trong lòng càng tin tưởng hơn.
Có được loại sát thủ chiến trường này, cho dù quân đội đế quốc Tinh Vũ có đến công thành cũng không phải sợ hãi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết đó là cần một lượng đá Linh Dương chống đỡ, nếu không nó cũng chỉ là đồ giả mà thôi.
“Lãnh chúa, xin hỏi ngài còn muốn thử năng lượng thuộc tính nào của Linh Dương pháo?”
Bạch Lân lại lấy ra một rương đá Linh Dương từ trong nhẫn không gian, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Hai khẩu pháo vừa mới thí nghiệm đã tốn 2000 viên đá Linh Dương, số đá đó đã có thể sử dụng để trang bị cho 2000 binh sĩ.
Lượng tiêu thụ khổng lồ như vậy căn bản là không đủ.
“Không cần, thí nghiệm vậy là đủ rồi.”
Lâm Lăng hờ hững gật đầu, hắn cũng ý thức được vấn đề cần tiết kiệm.
Dù sao hắn cũng đã thấy uy lực của Linh Dương pháo, hiện tại cần phải tiết kiệm.
Mà mỗi lần sử dụng một khẩu pháo cần đến 1000 viên đá Linh Dương cho nên cần phải giữ lại để sử dụng trên chiến trường.
“Bây giờ ta sẽ vận chuyển toàn bộ Linh Dương pháo tới tường thành để dùng cho việc phòng thủ.”
Bạch Lân làm tổng quản tài vụ nên khi thấy Lâm Lăng có cùng nhận thức như vậy thì trong lòng có chút vui mừng.
“Chờ một chút.”
Ngay khi hắn ta đinh rời đi, đột nhiên Lâm Lăng gọi hắn ta lại rồi ra lệnh: “Chia một nửa Linh Dương pháo đặt ở khu vực khai thác mỏ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Lân hơi sững sờ, hắn ta chợt suy nghĩ rồi trịnh trọng gật đầu: “Ta hiểu được phải làm thế nào.”
Với sự sắp xếp tiếp theo như vậy, hệ thống phòng thủ quân sự của lãnh địa Hỗn Loạn từng bước được củng cố và hoàn thiện.
Còn ở bên đế quốc Tinh Vũ cũng có động tĩnh lớn.
Có một nhánh quân đanh thép tên là “Hắc Vũ quân đoàn” bắt đầu tới gần lãnh địa Hỗn Loạn theo lệnh của đế quân Vương Bàn.
Trải qua lần giao tranh trước đó, lúc này, đế quốc Tinh Vũ đã có động thái thực sự.
Hắc Vũ quân đoàn là quân chính quy át chủ bài của đế quốc nên cho dù là sức mạnh quân sự, tướng lĩnh hay là trang bị đều bỏ xa Lôi Hổ quân của trận trước.
Đối mặt với một đội quân mạnh như vậy, lãnh địa Hỗn Loạn gần đây cũng đã chuẩn bị khá kỹ càng nhưng cũng chưa chắc chắn có thể chống đỡ lại được.
Lúc xế chiều, phủ thành chủ lại phát lệnh triệu tập khẩn cấp.
Tất cả quan viên cấp cao đều tập trung ở phòng hội nghị để báo cáo tình hình hiện tại.
“Có thu được tình báo gì từ quân địch bên kia không?”
Lâm Lăng quét mắt nhìn mọi người rồi dò hỏi.
“Có.”
Bạch Lân đứng dậy và nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Theo tình báo, Thống soái dẫn quân lần này tên là ‘Lữ Thương’, ông ta chính là Trấn quốc tướng quân của đế quốc Tinh Vũ.”
“Nghe đồn người này cầm quân đánh trận cực giỏi, thắng rất nhiều trận, chỉ cần ông ta xuất hiện thì không có thành nào là không chiếm được.
Năng lực của ông ta có thể sánh với Tần Hùng tướng quân của vương triều Đại Viêm.”
Nghe Bạch Lân đánh giá cao như thế, sắc mặt Lâm Lăng cũng thay đổi.
Hắn không quen thuộc đối với người tên Lữ Thương này