Trong phòng học, sau khi Chu Phúc Kim mở miệng trào phúng, mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau, cho rằng Lâm Lăng đắc tội với người này.
Dù sao hiện tại Lâm Lăng cũng được xem là người nổi tiếng trong các tân sinh năm nhất, ngay cả viện trưởng đại nhân cũng cực kỳ yêu quý hắn.
Hai ngày trước, vì để Lâm Lăng nhập học mà ông ta đã tung ra năm viên Huyết Khí Đan và hai viên Tẩy Tủy Đan, hoàn toàn đánh vỡ quy tắc ban thưởng trước kia.
Nhưng Lâm Lăng lại im lặng không nói gì.
Thu Vân đạo sư đã đồng ý để hắn ngồi nghe trong phòng học, đấu võ mồm với con heo béo này cũng chỉ lãng phí miệng lưỡi mà thôi.
Hơn nữa, tuy Lâm Lăng đã biết cách vẽ phù văn, nhưng chỉ nghe một câu nghi ngờ của đối phương mà hắn phải biểu diễn hay sao?
Không có cửa đâu.
Nhìn thấy Lâm Lăng không nói lời nào, Chu Phúc Kim cho rằng năng lực của hắn thật sự bị gã nói trúng, lập tức có cảm giác hả hê đắc ý.
Thiên tài thì đã thế nào, hiện tại còn không phải bị ta mặc sức giẫm đạp hay sao?
“Chu Phúc Kim, ngươi có ý kiến gì có thể nói rõ, đừng buông lời nhục mạ Lâm Lăng.” Thu Vân đạo sư nhíu đôi mày liễu lại, nghiêm túc mà nói.
“Nhục mạ?” Chu Phúc Kim lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Thu đạo sư, cô hiểu lầm ta rồi.”
“Chẳng qua ta cảm thấy, tuy thiên phú tu luyện của Lâm Lăng ưu tú, nhưng tu luyện phù văn pháp thuật lại cực kỳ hà khắc.”
“Cho dù vẽ ra phù văn đơn giản nhất cũng là ranh giới mà người mù không thể vượt qua được, phải để hắn tự hiểu lấy trước mới được.”
“Nếu không sẽ chỉ khiến Thu Vân đạo sư tốn càng nhiều sức lực để dạy hắn, chậm trễ tiến độ học tập của mọi người...”
Chu Phúc Kim càng nói càng hăng, các lý do và quan điểm đều trôi chảy trơn tru.
Mà lời này của gã cũng khiến một số người công nhận.
Đúng vậy, dựa vào cái gì kéo chậm tiến độ học tập của bọn họ vì một tên mù.
Nhân tính có ngàn gương mặt, có một số người không muốn nhìn thấy người khác ưu tú hơn mình, hận không thể lấy ra vết nhơ của đối phương để hạ thấp sỉ nhục.
Mà lúc này, đôi mắt của Lâm Lăng chính là điểm yếu để những người đó tìm được cảm giác ta đây giỏi hơn kẻ khác.
Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực thì thế nào? Đôi mắt không thấy được gì thì ngoan ngoãn mà tìm công việc an nhàn đi, rảnh rỗi quá chạy tới nơi này tranh giành tài nguyên cái gì.
Lúc này đôi chân mày vốn nhíu lại của Thu Vân đạo sư cũng chậm rãi giãn ra.
Hình như nàng cũng cảm thấy lời Chu Phúc Kim nói có chút đạo lý.
Lâm Lăng tới nơi này học tập phù văn pháp thuật, nàng rất hoan nghênh vì mình là một đạo sư.
Nhưng theo kinh nghiệm giảng bài mười mấy năm, nàng chưa từng dạy dỗ người mù học tập pháp thuật.
Hiện tại suy nghĩ lại, quả thật có hơi khó giải quyết.
“Con heo mập, ngươi là thứ rác rưởi đi cửa sau vào thì tính là cọng hành gì.” Nhưng Tần Vũ lại ngồi không yên, khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra vẻ mặt cười như không cười, cũng lên tiếng trào phúng.
Khi nói chuyện, hắn thu hết ý cười lại, ánh mắt dần trở nên âm trầm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Chu Phúc Kim ngồi ở bàn đối diện, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi là lựa chọn duy nhất của ngươi.”
Nghe được ba chữ ‘Con heo mập’, trên gương mặt béo núc ních của Chu Phúc Kim lập tức hiện ra một màu xanh mét.
Không nghi ngờ gì nữa, gã rất mẫn cảm với xưng hô mang đầy tính sỉ nhục này.
“Nếu ta không xin lỗi thì ngươi làm khó dễ được ta sao? Tên phá của.” Chu Phúc Kim lập tức cười nhạo một tiếng, cũng dùng xưng hô hạ thấp này để đáp trả Tần Vũ.
Người khác sợ gia thế của Tần Vũ, nhưng gã lại không e dè.
Tuy phủ tướng quân tay nắm quân quyền, thế lực hùng mạnh, nhưng chỉ cần không đụng vào tội lớn như mưu phản thì cũng không thể làm gì được gã.
Hơn nữa Chu Phúc Kim tự nhận có vốn liếng để kiêu ngạo.
Phụ thân gã là quan viên Lại Bộ tứ phẩm trong triều, nhà mẫu thân gã lại là dòng chính trong quân phòng thủ thành trì.
Hai thế lực này cộng lại khiến gia thế địa vị của Chu gia bọn họ cũng có sức ảnh hưởng lớn ở vương triều Đại Viêm.
“Các ngươi cũng vừa vừa phải phải thôi...” Nhìn thấy mùi thuốc súng giữa Tần Vũ và Chu Phúc Kim dần dần nồng nặc lên, Thu Vân đạo sư mở miệng nói.
Nhưng nàng mới nói được một nửa thì một võ giả mặc áo đen của đội chấp pháp đột nhiên đi vào phòng học.
“Ai là Chu Phúc Kim?” Người đàn ông của đội chấp pháp lia mắt về phía mọi người, lạnh nhạt nói.
Chu Phúc Kim ngẩn ra, vội vàng giơ tay lên và hỏi: “Là ta, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông đội chấp pháp liếc nhìn Chu Phúc Kim một cái, lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua cha mẹ ngươi bị tập kích trong nhà, bị người ta ám sát chết.”
“Cái gì?!”
Nghe thấy lời này, Chu Phúc Kim lập tức thay đổi sắc mặt, vội hỏi: “Ai là hung thủ?”
Người đàn ông đội chấp pháp lạnh nhạt nói: “Không rõ lắm, theo tin tức mà người hầu Chu gia các ngươi nói lại thì hiện trường không có chút dấu vết nào, có lẽ đối phương là một sát thủ có thuật ám sát cực kỳ cao siêu.”
“Sát thủ?” Chu Phúc Kim thầm nuốt nước bọt, trong đôi mắt nhỏ hẹp tràn đầy kinh hoảng.
Vậy nên làm sao bây giờ?
Tâm tình của gã lập tức trở nên phức tạp.
Từ trước tới nay Chu Phúc Kim luôn ỷ vào gia thế của cha mẹ mà ngang tàng phách lối ở đế đô, chỉ cần không gặp phải hoàng thân quý tộc lợi hại hơn là được.
Nhưng hiện tại, cha mẹ đã chết, phản ứng đầu tiên của gã tuy có bi thương, nhưng càng nhiều là suy nghĩ sau này nên làm sao bây giờ?
Cảm giác này như trời sập, làm gã trở nên hoang mang lo sợ.
“Kho vàng! Không biết kho vàng trong nhà có bị trộm hay không!”
Nghĩ vậy, thịt mỡ trên người Chu Phúc Kim đột nhiên run lên, vội vàng kinh hoảng chạy ra khỏi phòng học.
Người không biết còn tưởng rằng gã hiếu thuận biết bao.
“Quan viên Lại Bộ tứ phẩm cũng bị ám sát?”
Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
Hơn nữa cũng không thể tra ra hung thủ là ai.
Khả năng duy nhất trong chuyện này chính là tổ chức Minh Các gây nên.
Dù sao quan viên tứ phẩm trong triều đột nhiên bị tập kích thì nhất định sẽ gây nên chấn động rất lớn.
Nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ chuyện này không giải quyết được gì, chỉ đến thông báo cho người nhà mà thôi.
Cho nên chủ mưu thật sự đằng sau ban ra lệnh chết rất có khả năng chính là Viêm vương.
Cho dù để lại dấu vết gì ở hiện trường thì những người điều tra cũng chỉ làm cho có hình thức thôi, không dám tiếp tục tra xét, ngược lại sẽ lặng lẽ dọn sạch manh mối.
Nếu tiếp tục điều tra thì chẳng phải là tự đào mồ chôn mình?
Lâm Lăng cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, vẻ mặt hắn thật thản nhiên.
Chết là người khác, cũng không có liên quan gì đến hắn.
Nhìn bóng dáng Chu Phúc Kim cuống quýt chạy ra khỏi phòng học, khóe miệng Tần Vũ nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.
Biểu cảm này nhìn có vẻ như biết được tình hình thực tế nào đó.
“Được rồi, bắt đầu đi học, hôm nay giảng cho các ngươi biết nguyên lý vận dụng pháp thuật.” Giọng nói của Thu Vân đạo sư chợt vang lên, kéo dòng suy nghĩ của mọi người lại.
Nghe được lời này, trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, bắt đầu tập trung tinh thần, chậm rãi đợi nghe bài giảng.
Ở bên cạnh, khóe mắt Triệu Ngọc Nhi phát hiện vẻ mặt Lâm Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn thật sự cảm thấy hứng thú với pháp thuật như vậy sao?
Triệu Ngọc Nhi âm thầm phỏng đoán.
Nàng nhớ mang máng, mấy tháng trước khi còn ở Chu phủ, Lâm Lăng từng tiến vào phòng ngủ của nàng và động vào quyển sách [Bách khoa toàn thư về pháp thuật].
Nhưng Lâm Lăng bị mù mà, sao có thể xem nội dung trong sách được chứ.
Chẳng lẽ là vì không thể nhìn thấy nên hắn mới tính tới đây ngồi nghe?
Triệu Ngọc Nhi càng nghĩ thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Mọi người đều biết, pháp thuật cần người thi triển sức mạnh tinh thần vẽ ra phù văn thì mới có thể dẫn động năng lượng tự nhiên trong trời đất.”
Mà trong lúc Triệu Ngọc Nhi nghi ngờ phỏng đoán, bài giảng của Thu Vân đã chính thức bắt đầu.
“Mà năng lượng trong tự nhiên chia đại khái ra thành chín loại thuộc tính, có thể nói là mỗi loại mỗi vẻ trong các hệ pháp thuật!”
“Giống như pháp thuật Địa hệ là mạnh nhất về sức mạnh phòng ngự, thi triển ra một ‘Mạch Động Thủ Hộ’ có thể được xem là bảo giáp Địa giai.”
“Nhưng nhìn chung thì cấp bậc của các hệ pháp thuật đều tương đương nhau, mạnh hay yếu chủ yếu ở trình độ của người thi triển, trong những hoàn cảnh khác nhau mới có khác biệt rõ ràng.”
“Ví dụ như ở