Dưới sự thao tác sức mạnh tinh thần của Lâm Lăng, Thổ hệ phù văn chảy xuôi ánh sáng màu vàng, nhìn rất giống thật.
Trong hoa văn phức tạp kia, mơ hồ ẩn chứa một dao động năng lượng chấn động.
Bởi vậy có thể thấy được, Thổ hệ phù văn Lâm Lăng vẽ ra có tiêu chuẩn tương đối cao.
Mà so với Thu Vân đạo sư, tuy mức độ tinh tế của hoa văn chưa đủ, nhưng đa số mọi người trong phòng học đều kém hơn hắn không ít.
Thấy tình cảnh này, mọi người trực tiếp ngây dại.
Họ vốn nghĩ vừa rồi Lâm Lăng vì mặt mũi nên tùy tiện vung tay bậy bạ.
Nhưng hiện tại, cách vẽ sắc bén mà thành thạo kia tuyệt đối không phải tay mơ ngày đầu tiên học tập phù văn pháp thuật.
Một người mù thật sự có thể tu luyện pháp thuật.
Chuyện này thật sự quá khó tin!
Mà lúc này, những người trào phúng Lâm Lăng vừa rồi quay mặt nhìn nhau, đều ngậm miệng lại.
Dù sao trình độ phù văn của một người mù cũng mạnh hơn bọn họ, trong lòng họ cảm thấy thật thất bại.
Nếu tiếp tục nói nữa thì chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Đầu ngón tay Lâm Lăng chợt búng một cái, nâng phù văn trong lòng bàn tay.
Sau đó hắn quay mặt về hướng Thu Vân, cười nhạt và hỏi: “Thu đạo sư, phù văn này còn cần cải tiến gì không?”
“À? Cải tiến...”
Nghe vậy, lúc này Thu Vân mới tỉnh táo lại từ kinh ngạc.
Nàng đánh giá Lâm Lăng một hồi, sau đó tán thưởng: “Trong các tân sinh thì trình độ vẽ phù văn của ngươi rất ưu tú.”
“Nhưng nếu là lúc chiến đấu, phải tiếp tục tăng cường tốc độ, còn Chấn văn này nữa, nếu như nối điểm này lại thì có thể làm quỹ đạo hoa văn càng nối liền với nhau...”
Nghe xong lời nhận xét của Thu Vân đạo sư, Lâm Lăng khiêm tốn tiếp thu, âm thầm nhớ kỹ những yếu tố đó.
“Không tin nổi, hắn thật sự làm được.”
Triệu Ngọc Nhi bên cạnh ngơ ngẩn nhìn Lâm Lăng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lăng bày ra kỹ năng phù văn khiến trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì đồ văn cơ bản trong phù văn có tới hơn ba ngàn loại, bình thường người mới học rất khó có thể nắm giữ hết, chỉ am hiểu phần mà mình biết thôi.
Đương nhiên, nếu ‘Chấn’ văn lần này trùng hợp là loại Lâm Lăng am hiểu thì cũng không kỳ quái.
Dù sao nàng cũng tu tập phù văn Thủy hệ, trong đó cũng có tổ hợp Chấn văn.
Mà điều khiến Triệu Ngọc Nhi cảm thấy ngạc nhiên chính là, Lâm Lăng thật sự có thể vẽ ra phù văn, hơn nữa rất trôi chảy.
Nhìn thủ pháp đó, nàng cảm thấy không trải qua một thời gian dài luyện tập thì khó đạt tới hiệu quả này.
“Chậc chậc, lần nào Lâm Lăng cũng vượt qua tưởng tượng của ta.” Lúc này, Tần Vũ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà cảm thán.
Trong mắt hắn chớp động ánh sáng, tuy kinh ngạc, nhưng lại mang đầy vui sướng.
Cuối cùng thì từ nay, trong lớp không ai dám nghi ngờ khả năng của Lâm Lăng ở phương diện phù văn pháp thuật nữa.
Đôi mắt không nhìn thấy thì đã sao?
Không phải năng lực trên mọi phương diện của hắn đều ném xa các ngươi mấy con phố sao?
Khóe miệng Tần Vũ khẽ nhếch lên, càng bội phục khả năng giấu tài của Lâm Lăng.
Kế tiếp, mọi người đã chứng kiến được năng lực của Lâm Lăng nên cũng không dám châm chọc mỉa mai nữa.
Thu Vân đạo sư giống như khai quật được một bảo tàng.
Trong lúc giảng bài, nàng càng giảng càng có sức sống, thậm chí còn lấy ra một ngọc giản công pháp, vận dụng sức mạnh tinh thần để ghi chép lại đồ đằng phù văn trong lúc thể hiện trên lớp, tính sau đó tặng cho Lâm Lăng về xem.
Bởi vì ngọc giản công pháp khác với sách vở, chỉ cần vận dụng ý niệm thì có thể đọc được nội dung ngay trong đầu, cũng rất thích hợp cho Lâm Lăng.
Lâm Lăng rất cảm kích về chuyện này, cho dù hắn cũng không cần đến lắm.
Nhưng theo hắn thấy, các đạo sư trong học viện Thiên Diễn - Dù là Ngô Trì hay Thu Vân hiện tại – Đều rất có tình người.
Sau đó, Lâm Lăng tĩnh tâm nghe giảng bài, có lý giải càng sâu đối với các loại hoa văn của phù văn cơ bản.
Chúng phức tạp hơn nhiều so với quyển [Bách khoa toàn thư về pháp thuật] trước kia hắn xem trộm của Triệu Ngọc Nhi.
Giống như Chấn văn vừa rồi vậy, đặc điểm của nó chủ yếu được vận dụng trong pháp thuật công kích.
Hơn nữa, đa số binh khí đều được khắc loại Chấn văn này.
Không chỉ có thể tăng cường lực sát thương, còn làm cho binh khí càng sắc nhọn, uy lực mạnh lên rất nhiều.
Còn ‘Thủ’ văn thì có hiệu quả phòng ngự trong pháp thuật.
Trong các loại binh khí, nó thường được dùng cho những vật dùng để phòng vệ như bảo giáp...
Như bảo giáp trọng lực Lâm Lăng vẫn luôn mặc trên người, trong đó cũng có phù văn ‘Phòng’ văn, vừa có trọng lực thêm vào, lại có hiệu quả bảo vệ.
Cứ như vậy, hai canh giờ giảng bài nhanh chóng trôi qua trong quá trình Lâm Lăng học hỏi.
Khi tan học, Thu Vân đạo sư giao khối ngọc giản công pháp đã ghi chép lại cho Lâm Lăng.
Trừ nó ra, nàng còn tặng một khối ngọc giản công pháp màu đỏ khác.
Trong đó bao gồm tất cả các hoa văn của phù văn cơ bản mà từ trước đến nay giới võ tu trên đại lục Thương Khung đã nghiên cứu phát minh ra.
“Đa tạ Thu đạo sư.”
Trái tim Lâm Lăng khẽ rung động, nhanh chóng thăm dò vào tư liệu khổng lồ trong ngọc giản màu đỏ, cảm xúc lập tức dâng trào.
Có tư liệu bách khoa toàn thư về hoa văn cơ bản này thì về sau dù hắn muốn sáng tạo ra phù văn mới cũng giảm được không ít phiền phức.
Sau khi bài giảng kết thúc, kế tiếp là thời gian tự do hoạt động.
Nhưng Thu Vân đạo sư tính dẫn mọi người tiến đến sân tu luyện trong viện.
Sân tu luyện được coi là một trong những điểm nổi bật của học viện Thiên Diễn.
Nơi đó có Huyễn Sát Trận, Minh Tưởng Cốc, Linh Hàn Tuyền, Kiếm Trúc Lâm, Phù Khôi Quật...
Nếu được tu luyện trong đó thì thực lực sẽ tăng lên nhanh hơn so với bên ngoài, cũng có rất nhiều lợi ích.
Nhưng sân tu luyện của học viện Thiên Diễn lại không mở ra miễn phí, cần tích lũy điểm cống hiến của học viện thì mới được tiến vào.
Điểm cống hiến có thể thu mua bằng tiền tài, cũng có thể đạt được khi làm việc cho học viện, cũng có thể xem như một cách kinh doanh trá hình.
Đám người Lâm Lăng cũng thông hiểu vấn đề này, dù sao viện sinh trong học viện Thiên Diễn đã đạt tới con số mấy vạn, tài nguyên nhiều đến mấy thì cũng sẽ nhanh chóng bị tiêu hao hết.
Cho nên, chỉ có cách này mới có thể duy trì các loại tiêu hao khổng lồ đó.
Hơn nữa, cách kinh doanh của học viện Thiên Diễn rất nhân tính hóa.
Ban đầu khi mới vào viện, mỗi viện sinh đều được phát một huy chương thân phận, trong đó có sẵn điểm cống hiến.
Lâm Lăng là tân sinh, trong huy chương có mười điểm cống hiến miễn phí, có thể tiến vào bất cứ sân tu luyện nào.
Nhưng một khi xài hết thì phải nghĩ cách tự kiếm.
Cho nên, lúc này bọn họ tiến đến sân tu luyện cũng không cần băn khoăn cái gì.
“Hôm nay dẫn các ngươi đến một nơi gọi là Minh Tưởng Cốc.”
Trên đường đi, Thu Vân đạo sư vừa dẫn đường vừa giảng giải: “Tu luyện trong Minh Tưởng Cốc có thể nhanh chóng tiến vào một trạng thái linh hoạt kỳ ảo, cảm nhận được năng lượng thuộc tính thiên nhiên càng rõ ràng.”
“Giá trị tiêu hao cũng không nhiều lắm, một ngày chỉ cần 5 điểm cống hiến mà thôi.”
Minh Tưởng Cốc?
Nghe thấy nơi mà Thu Vân đạo sư muốn dẫn họ đến, trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, không khỏi nhớ tới nhiệm vụ đêm nay.
Cấp trên của hắn - Tử Dạ đã hẹn đêm nay gặp mặt ở tửu lầu Kim Hải Các trong đế đô.
Mà một khi tiến vào trạng thái minh tưởng thì ý thức gần như ngăn cách với thế nhân.
Thời gian trôi đi chậm thì nửa ngày, nhiều thì mấy ngày cũng có khả năng.
Vì không làm ảnh hưởng đến chuyện quan trọng, Lâm Lăng bỏ đi suy nghĩ tiến vào Minh Tưởng Cốc để gia tăng kiến thức.
“Lâm Lăng, làm sao vậy?” Nhìn thấy Lâm Lăng đang đi cùng đột nhiên ngừng lại, Tần Vũ nghi ngờ hỏi.
Lâm Lăng cười nhạt và nói: “Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, không đi cùng ngươi được.”
“Không có gì, ngươi cứ đi đi.” Tần Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ sang sảng phất tay và nói.
Lâm Lăng gật đầu, trực tiếp xoay người rời khỏi đám người.
Hiện tại là thời gian tự do, có cùng tiến vào Minh Tưởng Cốc hay không đều là lựa chọn cá nhân, cho nên hắn cũng không cần báo lại với Thu Vân đạo sư.
Sau khi Lâm Lăng rời đi, hình như Triệu Ngọc Nhi đứng trong đám người đã nhận ra, lơ đãng quay đầu nhìn lại.
Triệu Ngọc Nhi nhìn chăm chú vào bóng dáng Lâm Lăng dần dần đi xa, ánh mắt thăm thẳm mà phức tạp...
Trở lại ký túc xá, Lâm Lăng dẫn theo Tiểu Bạch rời khỏi học viện Thiên Diễn.
Hắn cũng không yên tâm để một mình nó ở nơi này.
Lâm Lăng cảm thấy, có lẽ dẫn