Nói tới đây, Thập Lăng Tiêu mới nhớ còn một việc quan trọng chưa báo cáo.
Anh ta bước tới gần bàn làm việc của Lệ Chấn Giang, sau đó nói: “Là do người của Thương gia giúp đỡ.”
Bỗng nhiên, Lệ Chấn Giang ngước nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Không ngờ rằng người như Lâm Tiểu Vy lại được người của Thương gia bảo vệ, thảo nào mọi thông tin của cô đều đã bị đóng băng hoàn toàn, Lệ Chấn Giang không cách nào điều tra được gì.
“Thì ra đây là lý do cô ta xấc xược với tôi như vậy?”
“Lệ thiếu, vậy bây giờ chuyện này phải giải quyết như thế nào?” Thập Lăng Tiêu nhíu mày hỏi.
“Cứ tạm bỏ qua chuyện này một thời gian để xem cô ta muốn làm gì?”
....
Nói về Thương gia thì trong giới Hắc Đạo ai ai cũng biết đến một thế lực lớn và tồn tại lâu nhất trong lĩnh vực buôn bán vũ khí.
Thương Chính Nghiêu là con trai trưởng của Thương Gia Lạc, là người sẽ kế nghiệp, làm chủ Thương gia sau này.
Thương gia là một gia tộc lớn, có tiếng tăm, đến anh Cả của Lệ Hoa cũng phải kính nể đến ba bốn phần, vì thế, Lệ Chấn Giang không dám động đến tổ chức này.
.....
Ngồi trước giường của Lâm Tiểu Vy, Thương Chính Nghiêu đưa đôi mắt đau thương nhìn cần cổ với những vết lằn rỉ máu của cô.
Trái tim chàng trai như bị bóp nghẹt, cơ hồ như nhìn cả thế giới sụp đổ trước mắt vậy.
Nếu không có sự ngăn cản của ba mình thì anh đã tự tay gi3t chết cái tên khốn nạn Lệ Chấn Giang kia rồi.
Đầu ngón tay của Lâm Tiểu Vy khẽ giật giật, mày cô nhíu chặt lại, nhưng vì cơn đau từ cổ truyền tới kèm theo sức lực hiện giờ đã mất hết nên cô không cách nào mở mắt nổi.
Nhìn thấy như vậy, Thương Chính Nghiêu càng đau lòng hơn, anh ngước nhìn vị bác sĩ đang chăm chú thay bình truyền nước cho Lâm Tiểu Vy, thấp giọng nói: “Cô ấy bây giờ thế nào rồi? Sao vẫn chưa tỉnh?”
Vị bác sĩ nam lịch thiệp cúi đầu: “Thương thiếu gia không phải lo lắng, sau ngày hôm nay Lâm tiểu thư sẽ tỉnh lại.”
Nhận được thông tin như vậy, Thương Chính Nghiêu cũng yên tâm được vài phần, anh nói: “Chuyện của ông xong rồi, ông ra ngoài đi!”
“Vâng.”
Cánh cửa phòng đóng lại, rồi lại tiếp tục bị ai đó mở ra.
Người đàn ông này đã hơn sáu mươi tuổi, chân ông ta bị thương nặng do một vụ tai nạn nào đó nên bây giờ dẫn đến tật nguyền, phải dùng một cây gậy để chống đỡ.
Thương Gia Lạc bước đến gần Thương Chính Nghiêu, ông lướt nhìn thân thể đầy thương tích của Lâm Tiểu Vy, chốc chốc lại thở dài rồi lắc đầu: “Đáng lẽ ta nên để ý tới con bé hơn.”
Thương Chính Nghiêu xoay người rồi đứng dậy, anh tựa người vào cạnh bàn, nhìn Lâm Tiểu Vy một lần nữa rồi nói: “Tại vì cô ấy quá nôn nóng trả thù nên đã giấu chúng ta đá động đến Lệ Gia, cũng may lúc đó con đến kịp, nếu không bây giờ con không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với cô ấy nữa.
Chuyện này con sẽ không bao giờ bỏ qua, thù mới nợ cũ tính chung một lần.”
Thương Gia Lạc chống gậy đi đến chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, im lặng suy nghĩ gì đó.
Lúc sau, ông ngước nhìn con trai mình nói nhỏ nhẹ:"Trước giờ con luôn là người cẩn thận trong tất cả mọi việc , ba không muốn lần này con vì chút chuyện này mà hành động không có suy nghĩ."
"Ba, tính mạng của Tiểu Vy đó, chút chuyện là thế nào?" Thương Cảnh Nghiêu đột ngột phản bác lại.
Thấy cảm xúc mình khó kiềm chế, anh ân hận nói:"Con xin lỗi, nhưng lần này, con sẽ không bỏ qua cho chúng."
"Ba biết Tiểu Vy rất quan trọng với con nhưng con nên biết, con là người kế nhiệm của Thương gia, biết bao nhiêu người cần con, đừng vì một người mà hi sinh cả một gia tộc đã theo con hơn nửa cuộc đời." Nói rồi, Thương Gia Lạc đứng dậy, khó khăn đi từng bước ra khỏi phòng.
"..." Thương Cảnh Nghiêu không nói, anh ngoảnh đầu rồi xuống bên cô.
....
Trời sập tối, Bạch Doanh Thần đưa Thẩm Gia Tuyết đến bệnh viện, ở với cô một lát rồi quay trở về.
Tình hình của Thẩm Gia Tuyết hiện giờ tuy đã ổn nhưng vẫn còn mông lung nên cần theo dõi nhiều hơn.
Bạch Doanh Thần đã giao toàn quyền cho Vương Nguyên – Bác sĩ riêng của nhà, nên anh khá là yên tâm.
Ngoài mặt thì Vương Nguyên tỏ ra dáng vẻ là rất bình thường, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
Đến kẻ ngốc cũng thấy được Vương Nguyên thích Thẩm Gia Tuyết, nhưng vì cô là người của Bạch Doanh Thần, mà Bạch Doanh Thần là người tài giỏi, đẹp trai, anh không hề có tuổi xứng tầm nên Vương Nguyên không dám cưỡng cầu.
Bạch Doanh Thần biết nhưng cũng chưa muốn nói ra vì sợ hai bên khó xử, đợi một ngày nào đó thích hợp, Bạch Doanh Thần sẽ lựa lời mà tâm sự.
.....
Trở về biệt thự, Bạch Doanh Thần đi ngay lên phòng, tìm cách khôi phục lại dữ liệu và thu hồi lại lô hàng đã mất.
Quá trình trải qua cũng khá là lâu vì nó dính dáng tới cảnh sát và truyền thông, nhưng mọi việc cuối cùng cũng ổn thỏa.
Bạch Doanh Thần ngả người ra giường, vắt tay lên trán suy nghĩ rất nhiều chuyện từ chuyện của mẹ mình đến chuyện của những anh em trong tổ chức.
Đúng là lúc hoạn nạn mới biết bản chất thật của nhau, Bạch Doanh Thần rất hài lòng về những người anh em của mình, không uổng công anh tin tưởng họ.
Bất chợt, trong những suy nghĩ rối ren của Bạch Doanh Thần chợt hiện lên hình bóng của một cô gái.
Tuy rằng tiếp xúc không được lâu, nhưng Bạch Doanh Thần đã có một loại tình cảm gì đó rất khó gọi tên và chỉ dành riêng cho cô.
Anh thừa nhận, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ đặt tình cảm cho người ngoài quá giới hạn, nhưng kể từ khi gặp Đường Hân anh lại có một quyết định khác.
Câu nói lúc trước anh nói với Tư Cảnh Nam bây giờ rút lại chắc có lẽ còn kịp.
....
Bệnh viện Thành phố.
Ngồi trước giường bệnh, Vương Nguyên ngắm nhìn Thẩm Gia Tuyết ngủ say, trong lòng sinh nhiều cảm giác khó tả.
Từ lúc Bạch Doanh Thần đưa Thẩm Gia Tuyết từ Trung Đông về thì cô hôn mê cho tới giờ, tuy tình trạng đã bình ổn nhưng anh thấy cô gầy đi hẳn, sắc mặt tiều tụy, thế là anh lại đâm đầu vào những suy nghĩ.
Được một lúc, Vương Nguyên vì quá mệt nhưng không muốn rời cô nửa bước nên đã thiếp đi bên cạnh cô.
Lúc này Thẩm Gia Tuyết đã tỉnh, trên người phải mặc bộ đồ của bệnh nhận, lại còn phải truyền nước, nghe những mùi khử trùng trong phòng bệnh, Thẩm Gia Tuyết thực sự rất khó chịu.
Tiếng ho khàn khàn của cô bất giác đánh thức giấc người đàn ông ngồi bên cạnh.
Thẩm Gia Tuyết có hơi bất ngờ liền hỏi: “Anh là bác sĩ chữa bệnh cho tôi sao?”
Câu nói của Thẩm Gia Tuyết khiến tâm trạng Vương Nguyên chùng xuống, “Em không nhận ra tôi là ai sao?”
“Thật ngại quá, tôi không biết anh là ai hết.
Anh biết tôi sao?” Thẩm Gia Tuyết thấp giọng nói.
Vương Nguyên khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô như cách mà trước đây anh vẫn thường làm, nhưng bây giờ có vẻ như không thích hợp cho lắm, nên được nửa chừng anh liền rút lại, tiện thể thu lại nụ cười trên môi.
“Em đừng quá lo lắng, chứng mất trí nhớ của em chỉ là tạm thời, qua một thời gian trị liệu thì sẽ khỏi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
“Em gọi tôi là Vương Nguyên là được rồi.” Vương Nguyên vui vẻ nói sau đó xoay người, bỗng chốc anh xoay người một trăm tám mươi độ, chống hai tay ngay hai bên người cô nhíu mày hỏi: “Em thực sự không nhận ra tôi là ai sao?”
Hành động này của Vương Nguyên dọa cho Thẩm Gia Tuyết một phen hú hồn, cô theo phản