“Aiya, giữ dáng thì vẫn phải giữ, nhưng đâu nhất thiết phải ốm thế này.
Con nhìn con đi bây giờ chả khác gì con người nộm bên ngoài vườn của bà cả."
Đường Hân không nói chỉ cười cười, Thấy thế Đường Đông Quân chỉ biết thở dài, lắc đầu cho qua, bởi vì ông biết đứa con gái này của ông rất cứng đầu và quyết đoán, một khi đã nghĩ cái gì thì bằng mọi giá phải làm cho bằng được, vì thế ông cũng bó tay.
“Ba, hay là mình chuyển nhà đi.”
Nghe Đường Hân đưa ra quyết định như vậy khiến ông hơi bất ngờ.
Đường Đông Quân đặt ly sữa xuống bàn cho con gái, rồi sau đó cất giọng hiếu kỳ: “Sao phải chuyển nhà, có chuyện gì sao?”
Đối với chuyện này mà nói nó rất phức tạp, nếu như để ba cô biết cô đã làm việc cho tổ chức Hắc Dạ Môn, tổ chức sát thủ giết người không gớm tay thì cha chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc, thêm vào đó nếu để người của Hắc Dạ Môn biết được cô lừa họ đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cô không dám nghĩ đến.
“Con biết ba gắn bó với nơi này đã lâu, bây giờ nói rời có lẽ không nỡ nhưng ba à, con bây giờ đã kiếm nhiều tiền rồi, con chỉ muốn ba có một cuộc sống tốt hơn, con không nỡ nhìn ba nhọc nhằn nữa.”
Đúng là Đường Đông Quân không nỡ rời xa nơi này, cái khu vườn ông tần tụy chăm sóc bây giờ hoa qua đã thành hình thành dạng, hàng xóm xung quanh cũng đều rất thân thiện, đối xử với nhau như người nhà.
Những bụi lan trước hiên nhà được ông nuôi nấng từng ngày.
Từng cử chỉ, thói quen của ông đã gắn bó chặt chẽ với nơi này.
Bây giờ nói chuyển đi là chuyển đi có lẽ không nỡ.
“Không phải ba từ chối ý tốt của con, năm nay ba cũng đã ngoài sáu mươi, cuộc sống độc thân tự tại này ba đã quen rồi, vả lại ba không muốn phiền đến con...”
Đường Hân nhanh chóng cắt ngang lời nói của Đường Đông Quân, “Ba, sao ba lại nói như vậy? Đối với con, mang lại cuộc sống ấm no và hạnh phúc cho ba là quan trọng nhất, hay là ba nghe con đi, chúng ta chuyển nhà được không?”
“Chị Hân Hân nói đúng đấy Bác Đường.” Swan từ trong phòng bước ra, dường như cô đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người này.
Swan đi tới bàn, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nói: “Chúng con chỉ muốn sống gần bác hơn thôi, bác chuyển đi cùng chúng con nha?”
Nói tới đây, Đường Đông Quân sinh lòng nghi ngờ.
Tại sao hai đứa này cứ liên tục thúc giục mình chuyển đi.
Có nghĩ thế nào cũng không ra nên Đường Đông Quân trực tiếp hỏi: “Có phải hai đứa giấu ba chuyện gì đúng không?”
“Dạ không có chuyện gì đâu ạ.
Chỉ là con muốn sống với ba thôi.
Ba, ba chuyển về với con nha?”
Đường Đông Quân nhìn con gái mình nài nỉ như vậy cũng không nỡ từ chối, “Được rồi, để ba thu xếp.
Mà con tính chuyển đến sống ở đâu?”
“Chúng ta về quê ngoại ở Giang Nam đi, hoặc có thể qua nước ngoài sống.
Nhưng con nghĩ chúng ta đến Giang Nam sẽ tốt hơn.”
“Được, để ba chuẩn bị.”
Đường Hân vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Thôi, hai đứa ăn sáng đi! Swan, bác có để dành phần cho cháu này, là món cháu thích đấy!”
“Wow, cảm ơn bác, bác chu đáo quá đi!”
Swan gắp một miếng sủi cảo cho lên miệng, vừa móm mém nhai vừa vui vẻ trò chuyện với Đường Đông Quân.
Đường Hân ôm ly sữa trắng còn ấm nóng.
Tối qua cô có ý định sẽ đến Hắc Dạ Môn để tìm hiểu chuyện này, nhưng nghĩ lại việc mà Bạch Doanh Thần bảo mình cân nhắc, Đường Hân quyết định thôi không đi nữa.
Vì thế cô và Swan quyết định âm thầm đưa ba mình rời khỏi thành phố T ngay lập tức.
....
Chiều về, trời đổ cơn mưa tầm tã, bầu trời trong xanh, thoáng mát ngày nào bây giờ đã bị mây đen che kín.
Lâm Tiểu Vy bị tiếng ồn của giông đánh thức.
Cô tỉnh lại trong vòng tay của Thương Cảnh Nghiêu, anh đưa mắt xuống nhìn cô, trong ánh mắt chứa chan nhiều cảm xúc khó tả.
Lâm Tiểu Vy có hơi giật mình, nhưng thân thể cô còn yếu, không thể phản kháng vào lúc này.
Thương Cảnh Nghiêu hiểu ý liền đứng dậy ngay, anh đỡ người cô tựa vào lưng giường, sau đó dồn dập hỏi hang: “Sức khỏe của em sao rồi, em có thấy khó chịu chỗ nào không? Cần cổ còn đau không?....”
Lâm Tiểu Vy còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị một tràn câu hỏi của Thương Cảnh Nghiêu tấn công tới tấp.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không sao, anh không cần phải lo đâu?”
“Bây giờ em thấy trong người sao rồi, hay để anh gọi Bác Từ đến kiểm tra lại cho em nha?” Thương Cảnh Nghiêu nói rồi, liền chạy ra khỏi phòng, không kịp để Lâm Tiểu Vy thốt lời.
Trải qua vài phút kiểm tra, trông vẻ mặt bác sĩ Từ có vẻ khá là hài lòng, ông tháo ống nghe tim xuống.
Sau đó nhìn qua vẻ mặt sốt sắng của Thương Cảnh Nghiêu: “Thương thiếu đừng quá lo lắng, tình hình của Tiểu Vy đã chuyển biến tốt hơn rồi, nghỉ ngơi hai ba hôm nữa là sẽ khỏi.”
“Cảm hơn bác sĩ Từ.” Lâm Tiểu Vy từ tốn nói.
Bác sĩ Từ gật đầu, sau đó cũng rời khỏi phòng.
Xong việc, bây giờ trong phòng chỉ còn có hai người.
Thương Cảnh Nghiêu chậm rãi tiến