Thành phố T.
Cơn mưa tầm tã lại bao phủ lấy cả thành phố, giữa đêm hôm, Lệ Hoa lái xe rời khỏi Hắc Dạ Môn, trên gương mặt mang sát khí của quỷ dữ.
Trong căn phòng làm việc của Anh Cả, Lệ Hoa tự ý mở cửa bước vào.
Anh Cả cứ ngỡ mọi chuyện như thường ngày nên không để tâm gì mấy, ông ta vẫn chăm chú đọc báo, giọng khàn khàn cất lên:"Đã điều tra ra được kẻ đó chưa?"
"Vẫn chưa." Lệ Hoa lạnh lùng trả lời.
"Vậy đến đây làm gì?"
"Em muốn xin anh Cả một chuyện."
"Nói!"
"Giao Càng Long cho em!"
Lúc này, Anh Cả mới ngước lên nhìn hắn, Càng Long là cả một gia tài lớn, thế lực cũng xứng tầm với Hồng Tam Hội, anh Cả đã tốn không biết bao nhiêu năm để gây dựng bây giờ đâu phải nói đưa là đưa.
"Chú muốn Càng Long để làm gì?" Anh Cả chau mày hỏi.
"Anh Cả à, anh cũng lớn tuổi rồi, chết rồi thì làm sao mang Càng Long theo được, đã vậy thì chi bằng giao Càng Long cho em, nếu Càng Long và Hắc Dạ Môn gộp lại thành một thì chẳng phải thế lực sẽ lớn hơn gấp bội sao?" Lệ Hoa nhếch môi nói, ánh mắt vẫn hằn học sát khí.
"Nếu giữa đêm hôm tới để nói những chuyện nhảm nhí như vậy thì giờ cút về được rồi." Anh Cả lạnh nhạt trả lời lại.
Không phải hắn không muốn giao Càng Long lại cho Lệ Hoa, mà giờ chưa phải là lúc.
Hắn biết em trai mình có máu liều rất cao, tuổi tác lại còn trẻ nên có khi gây ra nhiều sai lầm.
Nếu bây giờ giao lại toàn bộ thế lực cho Lệ Hoa, không biết hắn ỷ thế mạnh rồi gây ra chuyện chẳng lành, đến lúc đó có trời cũng không cứu nổi.
"Anh..." Lệ Hoa kêu một tiếng, sau đó rút trong tay một khẩu súng, chỉa về hướng của Anh Cả.
Vừa lúc nãy, anh Cả cũng nhìn lên, thì đã ăn một viên đạn giữa trán.
Hắn chết tại chỗ.
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, ánh sáng luồn qua khe cửa, rọi lên khuôn mặt tràn đầy thù hận của Lệ Hoa:"Là anh ép tôi!"
Lệ Hoa là một con người không có tính kiểm soát, vả lại tham vọng và lòng tự trong quá cao, hắn không muốn thua ai.
Nhưng người hắn tin cậy nhất lại xem thường và phế bỏ hắn, điều này khiến hắn khó có thể chấp nhận được, vì vậy vì bản thân hắn đến tình thân ruột thịt hắn cũng chả cần.
Đúng lúc này, quản gia của anh Cả vừa vào, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vô cùng hốt hoảng, nhưng lúc này thì không thấy Lệ Hoa đâu cả.
"Người đâu! Lão gia bị ám sát rồi."
Qua vài tiếng sau, tất cả mọi người ở Lệ gia đều tập hợp lại, nhưng vẫn không điều tra được ai đã làm ra chuyện này.
Đây là một cú sốc vô cùng lớn đối với Hắc Đạo.
Lệ Chấn Giang đi đến, đặt tay lên vai ba mình, bần thần nói:"Ba, đừng đau lòng nữa, con nhất định sẽ tìm ra người đã giết bác Cả."
Lệ Hoa vỗ vỗ tay con trai mình, đau lòng không nói ra tiếng, ông gật đầu bề ngoài thì tỏ ra thương xót nhưng trong lòng lại vui sướng tột độ.
Đang trong lúc làm tang lễ cho anh Cả, Thập Lăng Tiêu đi tới, thì thầm chuyện gì đó vào tai Lệ Chấn Giang, khi nghe xong sắc mặt Lệ Chấn Giang thay đổi từ bất ngờ đến lo lắng, cuối cùng thì bỏ buổi tang lễ.
...
Hồng Kong.
Quán bar Khúc Lâm.
Đám người kia đưa Đường Hân đi đến trước quán bar rồi cúi đầu chào.
“Chị, đây là quán bar mà chị nói, chúng em về được chưa ạ?”
Đường Hân khẽ gật đầu, bọn người kia được sự cho phép thì hớn hở chạy đi, giống như vừa thoát khỏi biển lửa.
Ngước đầu nhìn cái bản hiểu mang bên Khúc Lâm, Đường Hân do dự một hồi rồi cũng bước vào.
Hồng Kong là khu vực nằm trong tầm kiểm soát của Tư Cảnh Nam-một nhân vật huyền thoại trong giới Hắc Đạo, cục diện Hồng Kong trước kia bị tàn phá nặng nề, tổn thất cũng khá nặng, nhưng nhờ thế lực và tài năng của anh ta, Hồng Kong phát triển lại như bình thường, thậm chí còn vững mạnh hơn trước.
Cái quán bar này cũng do một tay anh ta mở, đến hiện tại Khúc Lâm phát triển xa so với dự kiến, là một quán bar nổi tiếng nhất và cũng là nơi tụ tập nhiều tay ăn chơi bậc nhất Hồng Kong.
Bước vào trong quán bar, tiếng nhạc sập sình của bản nhạc đang hot, ánh đèn lấp lánh đủ màu liên tục đập vào mắt Đường Hân, cảm giác này không lạ nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Quên đi cảm xúc hiện tại, Đường Hân đưa tay vén mái tóc ra sau tay, sau đó ấn vào chiếc Airpod trên tai.
“Chị cẩn thận một chút.” Trên chiếc xe Swan định vị vị trí của Đường Hân, sau đó thì đột nhập vào những chiếc camera gần đó để quan sát tình hình giúp Đường Hân.
“Chị biết rồi.”
...
Bước đến một cái bàn đơn giữa đám người đang nhảy nhót la cà, phục vụ trong quán liền đi tới gần cô, tỉ mỉ đặt đồ uống lên bàn.
“Mời quý cô.”
Đường Hân quan sát xung quanh, người đàn ông tình báo mà Swan cho cô thấy trong màn hình máy tính thường xuyên xuất hiện ở nơi này, nhưng đến hiện tại, cả vũ trường vẫn chưa thấy hắn xuất hiện.
“Chị, phòng 503.” Tiếng nói nhỏ nhẹ của Swan truyền đến bên tai.
Đường Hân hiểu liền rời khỏi đó.
Đi đến căn phòng có số 503, cô tính bước vào thì bị người phục vụ ở đó ngăn lại.
“Xin lỗi, cô không thể vào.”
“Tại sao?”
“Đây là phòng VIP dành cho khách VIP, cô không có phận sự nên không được vào.”
Đường Hân liền cầm một số tiền đưa ra trước mặt hắn:”Đủ chưa?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể cho cô vào được.”
Đường Hân tiếp tục lấy thêm: “Thế nào?”
“Tiểu thư, xin cô đừng làm khó tôi.”
Đường Hân đánh một hơi thở dài, liền cầm hết số tiền còn lại đưa cho tên phục vụ kia.
Nhìn sơ qua, thì số tiền này khá là lớn, phải gấp đến năm sáu lần tiền lương của một người phục vụ.
Hắn nhìn số tiền e dè một lúc rồi cũng nhận lấy, sau đó mở cửa cho Đường Hân.
Bước vào trong gian phòng VIP, Đường Hân chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang vui đùa với hai ba người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc bốc lửa.
“Anh là Twice?” Đường Hân nhíu mày.
Sự xuất hiện của Đường Hân làm cho khung cảnh trong đó đang sôi nổi bỗng im bặt.
Những người phụ nữ bên cạnh hắn thì vẫn đang bỡn cợt trong lòng hắn, vuốt v e khuôn mặt điển trai của hắn.
Nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện không báo trước khiến hắn hơi tò mò, hắn quên luôn câu hỏi, từ lúc cô vào không một giây nào hắn rời khỏi đôi mắt đẹp như đại dương kia.
“Tôi hỏi anh có phải là Twice không?”
Người đàn ông kia không trả lời cô, hắn hất đầu ra lệnh cho các cô gái kia rời khỏi.
Sau khi căn phòng không còn ai, hắn đứng dậy rảo bước đi về phía cô.
Sự kiên nhẫn của Đường Hân có giới hạn, khi không chịu nổi nữa buộc bản thân phải ra đòn cảnh cáo.
Tên đàn ông kia phản xạ kịp nên né được một đòn từ cô, Đường Hân nhanh nhẹn lấy con dao gọt trái cây trên bàn kề sát vào cổ Twice.
“Bỏ mấy cái thái độ vớ vẩn kia đi, nói, người đứng sau chuyện này đang ở đâu?”
Tên kia chỉ cười chứ không sợ, hắn chậm rãi đẩy con dao ra, rồi thư thả ngồi lại chỗ cũ.
Hắn nhìn cô từ đầu tới chân, dáng hình nhỏ nhắn trong bộ đồ đen huyền bí ôm sát cơ thể, ánh mắt sát khí với thân thủ nhanh nhẹn càng khiến