Thẩm Gia Tuyết bước nhanh xuống lầu, sau đó thì chạy ra khỏi Bạch viên.
Phía sau, Bạch Doanh Thần vẫn ra sức đuổi theo, được một đoạn đường thì mới cản được cô lại.
"Tiểu Tuyết, nghe anh nói."
Nước mắt Thẩm Gia Tuyết rơi ướt hết cả khuôn mặt.
Mặt dù cô đã trấn an bản thân mình nhưng sâu bên trong trái tim cô, nó vẫn đau như dao cắt.
Ánh mắt đỏ ngầu của cô nhìn anh, hiện giờ như muốn xa lánh.
"Bạch Doanh Thần, em không cần anh thương hại."
"Anh không thương hại em, anh chỉ muốn bù đắp cho em."
"Bù đắp?" Thẩm Gia Tuyết cười nhạt:"Chẳng phải vừa nãy anh nói ba mẹ em đã gây ra chuyện lớn nên mới bị mẹ anh trừ khử điều này là hoàn toàn đúng.
Với bản tính của anh em biết, anh sẽ không bao giờ để lại hậu hoạ, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc.
Vậy anh cứu con gái của kẻ thù làm gì?"
"Tiểu Tuyết....!anh..."
Thẩm Gia Tuyết rời đi, vì bị cảm xúc che lấn tầm nhìn nên không quan sát được tình hình xung quanh, Thẩm Gia Tuyết chạy nhanh ra đường.
Vừa hay lúc đó một chiếc xe ô tô băng băng chạy lên, cũng may tài xế trong xe phanh kịp nên cô chỉ bị trầy xước nhẹ.
Thấy vậy, Bạch Doanh Thần hốt hoảng chạy tới, chậm rãi đỡ cô ngồi dậy.
"Em không sao chứ?"
Thẩm Gia Tuyết cũng bị doạ một phen hú hồn, cô khẽ lắc đầu.
Đúng lúc này, người đàn ông trên xe đi xuống, hắn nhanh trí lấy khẩu súng trong xe, nổ súng về hướng của Bạch Doanh Thần.
Một mũi tiêm gây mê ghim thẳng vào bắp tay của anh.
Bởi vì không đề phòng trước nên không kịp phản xạ lại.
Thẩm Gia Tuyết thấy vậy thì bắt đầu hét lên.
"Thần!"
Bạch Doanh Thần nhăn mặt, mạnh tay rút thuốc mê ra, sau đó thì đứng dậy che chắn cho Thẩm Gia Tuyết.
"Các người là ai."
"Bắt hai tụi nó lại."
Bọn chúng ngày một đông hơn, dường như đã chuẩn bị tư thế từ trước.
Lần lượt từng tên xông lên như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Doanh Thần.
Thuốc mê thấm vào người Bạch Doanh Thần rất nhanh, anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, dần dần không làm chủ được bản thân mình nữa, tầm nhìn của mình phía trước nhạt dần, bờ môi cũng trở nên khô rát.
Anh vẫn cố bảo vệ Thẩm Gia Tuyết tới cùng, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
.....
Sau đó không lâu, Trịnh Thiên nhận được tin tức của Bạch Doanh Thần thì cho người ráo riết điều tra nhưng không hề có dấu vết gì.
Điều này khiến cả Hồng Tam Hội rối cả lên, tất cả đều hợp lực lại tìm kiếm tung tích của Bạch Doanh Thần nhưng cũng không ăn thua gì.
Trịnh Thiên và Trịnh Mặc điều chỉnh lại Hồng Tam Hội, để mọi người bớt lo lắng, hai người các anh trực tiếp đi làm rõ chuyện này.
Nếu kẻ nào dám mạo phạm đến lão đại của các anh, dù là ai cũng không thể tha.
Quay về Bạch gia, Lục Mạn Nhu khi nghe chuyện thì vô cùng sửng sốt, vốn biết kẻ thù của Hồng Tam Hội rất nhiều, nên bà mới muốn Bạch Doanh Thần sớm rời khỏi Hắc Đạo, nhưng có lẽ là đã quá muộn.
Ngồi trên ghế, Lục Mạn Nhu lấy điện thoại ra gọi cho Tư Cảnh Nam để nhận thêm sự trợ giúp, nếu có thêm thế lực của Hắc Mộc Vu, có lẽ chuyện này sẽ đơn giản hơn một chút.
Tư Cảnh Nam cũng đã đồng ý, nhưng trong lòng của bà vẫn không khỏi lo lắng.
Người chúng nhắm vào là gia chủ của Bạch gia, là người nắm quyền Hồng Tam Hội, nếu chúng muốn thế lực của Bạch Doanh Thần thì nhất thời sẽ không làm hại đến anh.
Vương Nguyên ngồi trong phòng lo lắng đến nổi bứt rứt tay chân, Thẩm Gia Tuyết và Bạch Doanh Thần đều bị mất tích.
Bây giờ anh phải làm gì để cứu hai người họ đây?
Vương Nguyên chỉ là một bác sĩ, công việc còn lại chỉ là giải quyết vài số liệu mà Bạch Doanh Thần giao cho.
Còn ngoài ra anh chẳng có năng lực gì cả.
Bạch Doanh Thần nói mình vô dụng hoàn toàn không sai, anh vô dụng khi không làm gì được cho Thẩm Gia Tuyết, vô dụng khi không thổ lộ tình cảm của mình, vô dụng khi đẩy người mình yêu đến tay người đàn ông khác, vô dụng khi người mình yêu gặp nguy hiểm anh không biết phải làm gì...
Anh sợ rằng mình không có cơ hội nữa.
Vương Nguyên tự dằn vặt bản thân, khóc lóc trong đau đớn.
"Mình phải làm sao đây?"
Kẻ thù của Bạch Doanh Thần rất nhiều, thế lực của chúng cũng không nhỏ, ra tay vô cùng thâm độc.
Lúc trước chúng cần Thẩm Gia Tuyết để dụ Bạch Doanh Thần nhưng tay chúng tóm được cả hai, nếu Thẩm Gia Tuyết lỡ lời, đá động đến bọn chúng, nhất định chúng sẽ không bỏ qua.
Vương Nguyên nghĩ vậy, anh không thể ngồi yên chờ đợi người khác điều tra nữa mà sẽ cùng Trịnh Thiên và Trịnh Mặc tìm kiếm.
...
Giang Nam.
Hơn bảy giờ tối, sau khi dùng bữa xong thì Đường Hân phụ giúp ba mình dọn dẹp nhà cửa, sau đó thì lên phòng khách đọc sách.
Còn Swan thì đang ngồi chơi game với đám bạn nước ngoài mới quen.
Tính Swan khá cục súc cho nên khi chơi thì lúc nào cũng lẩm bẩm chửi team bên kia.
Đường Hân thấy vậy chỉ cười cười rồi tiếp tục xem sách.
Cái gì chứ? Đường đường là một sát thủ đứng đầu thế giới, vốn dĩ cô rất ghét mấy thứ này, thà rằng bỏ thời gian ra để đọc sách xem báo thì dùng thời gian đó để tập võ, phóng dao thì cô còn thấy có ích hơn.
Nhưng khi về sống với Đường Đông Quân, cô muốn ba mình đáng giá mình là con người đàng hoàng nên mới tập cho bản thân thói quen này.
Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, nên Đường Đông Quân qua nhà những người hàng xóm để uống trà trò chuyện.
Cho nên lúc này, trong nhà chỉ có cô và Swan.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tưởng là ba mình về nên Đường Hân trực tiếp đi mở cửa.
"Ba về sớm vậy?" Đường Hân vui vẻ mở cánh cửa ra, nhưng không thấy ai, chỉ thấy một chiếc hộp được đóng gói kỹ càng, khá là thẩm mỹ ở dưới chân.
Đường Hân bĩu môi cầm lên rồi vào nhà.
"Bác Đường