May là lần này lực điểm huyệt của Tô Hương Hương không nặng, đến giờ tý ta đã được tự do rồi.Sau khi rón rén đi ra khỏi miếu hoang, ta hít một hơi thật sâu rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía đường lớn.Phía xa xa có một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy đến, chính là chạy theo hướng về Phù Phong Thành, ta vội vàng vẫy tay chặn xe lại. Đánh xe là hai người, một nam một nữ. Người nam cao lớn thô kệch, người nữ mập mạp, trông rất phúc hậu. Hai người nhìn ta một lượt từ đầu xuống chân, sau đó đồng ý cho ta đi nhờ về thành.Ta vừa cảm thán trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, vừa thò tay vén rèm vải xe lên thì hoá đá. Trong xe có mấy tiểu cô nương, ai nấy đều bị trói chặt chân tay, bịt miệng, sợ hãi nhìn ta."..........."Bây giờ ta xuống xe thì có còn kịp hay không? Đương nhiên là không kịp rồi! Gã nam tử trung niên đánh xe nhanh chóng trói chân tay ta lại, sau đó nói với nữ nhân mập ngoài xe: "Hàng ngon dâng đến tận miệng, đợi lát nữa vào thành phải hét giá thật cao mới được."So với bọn buôn người, ta bằng lòng ở chung một chỗ với Tô Hương Hương hơn!Đương nhiên, ta sẽ không khoanh tay chờ chết đâu!Nhân lúc vẫn chưa bị đối phương bịt miệng, ta nhanh trí nói: "Ta muốn đi nhà xí!" Tên buôn người nghĩ đến giới tính của ta, bèn cho ta xuống xe. Chỉ có điều, tên nam tử trung niên kia luôn không nhanh không chậm đi theo ta, khiến kế hoạch chạy trốn của ta hiển nhiên là không thể thực hiện được. Lúc hắn giơ tay tóm lấy ta, ta ôm chặt đầu hét lên: "Vị đại ca này, xin chờ một chút! Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều có thể cho ngươi, sao cứ phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề cơ chứ? Chi bằng chúng ta ngồi lại với nhau cùng uống chén trà........""......Ăn chút điểm tâm, nói chuyện nhân sinh, cùng xây dựng một võ lâm yên ổn?" Giọng nói trong trẻo phát ra từ phía sau lưng ta, tiếp nối câu mà ta đang nói. Niềm vui sướng trào dâng trong lòng, ta tươi cười quay đầu lại thì thấy Tô Hương Hương đang nghiêng đầu day trán, khuôn mặt lộ ra vẻ bất lực.Bên kia, tên buôn người thấy lại có thêm một món hàng hảo hạng chạy đến, vô cùng vui vẻ. Đáng tiếc niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì, Tô Hương Hương không chút nhẫn nại, ra tay nhanh như gió, đánh cho hắn ta trở thành đầu heo. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn vội vã chạy đi, ta vô cùng sùng bái nhìn Tô Hương Hương, phút chốc cảm thấy tính khí nóng nảy của nàng ta cũng đáng yêu lắm! Nhưng, không chờ ta bày tỏ lòng cảm kích, nàng ta dương dương tự đắc xoay người hỏi: "Nguyện vọng của ngươi là võ lâm hoà bình?"Ta: "........"Cô nương, cô biết không, ở thời khắc