Mặt Úy Lam lạnh tanh: "Mẹ?" Anh nhìn chằm chằm con quỷ trước mặt và Khương Hề, nhất thời không ngờ hai người lại có mối quan hệ như vậy.
Đó là một người phụ nữ tóc dài, khắp mặt đều là vết thương do bị chém, quần áo trên người gần như đẫm máu, sớm đã chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu của nó nữa.
Sau khi bà đứng vững, dùng đôi mắt không có lòng trắng để nhìn trừng trừng Úy Lam, sát khí bừng bừng, dường như đang nói rằng tôi không phải mẹ anh, đừng tưởng thông đồng được với 'con gái' tôi là có thể gọi bậy nhá!
Úy Lam: "..."
Khương Hề vội vàng nói tiếp: "Mẹ, vất vả lắm con mới tìm được người mình thích, mẹ đừng dọa anh ấy, mẹ đi dọa người khác đi nhé?" Đây là giọng điệu thương lượng.
Nữ quỷ trước mặt nghe xong những lời này, tròng mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, bà cúi đầu nhìn dáng vẻ toàn thân đẫm máu của mình, 'con gái' chê tôi xấu, bà soạt một cái biến mất tại chỗ, trong không trung vẫn còn vang vọng tiếng rên khóc nghe kinh khủng.
Khương Hề giơ tay muốn giải thích: "Con không phải có ý đó.." Nhưng ngay đến cái bóng của con quỷ cũng không biết đã biến mất tận đẩu tận đâu luôn rồi.
Cậu chỉ là cảm thấy Úy Lam cường đại, lo lắng cho ' mẹ ' mình lỡ chọc giận người này, con quỷ như mình chắc sẽ chết thêm lần nữa luôn ấy.
Úy Lam lạnh lùng nhìn về phía Khương Hề, cái gì cũng không hỏi, như thể đã nắm rõ hết mọi chuyện trọng lòng bàn tay.
Khương Hề cực kỳ chột dạ, đã tới nước này rồi, nói nhiều sai nhiều, cậu sống không còn gì luyến tiếc nữa: "Anh muốn vạch trần em với mọi người sao?"
Úy Lam: "So với chuyện này, cậu hẳn là nên lo lắng bây giờ tôi có giết cậu hay không thì hơn." Nhưng nói vậy thôi chứ anh cũng chưa ra tay.
Khương Hề cắn răng: "Em không rõ sao anh lại quen biết em, hơn nữa em có thể cảm giác được ký ức của mình có sự sai sót, nếu anh muốn biết chuyện xảy ra trong căn biệt thự này, em đều có thể nói cho anh." Nói rồi cậu liền bô bô kể hết ra chuyện một nhà ba người bị người cha giết chết, bảo đảm không hề giấu giếm, ngoan hết cỡ, chỉ xin đừng giết.
Người đàn ông im lặng nhìn Khương Hề, bỗng nhiên giơ ngón tay lên đặt trên trán cậu, người sau theo phản xạ có điều kiện định lùi về phía sau, kết quả bị nạt nộ: "Không được phép nhúc nhích."
Khương Hề đơ hết cả người, nhẫn nhịn xúc động muốn chạy trốn, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Bàn tay Úy Lam tản ra vầng sáng nhàn nhạt, có chút lạnh lẽo, cả người Khương Hề đều bị bao phủ trong đó, lập tức cậu có cảm giác như đang bị nhìn trộm, dường như bất kỳ bí mật nào trong đầu đều không thể che giấu được.
Thật lâu sau, người đàn ông mới thu bàn tay lại, thật sâu nhìn Khương Hề: "Ngụy trang rất tốt, lá gan cũng lớn lắm, có điều.." Úy Lam lại tới gần cậu lần nữa, gần đến nỗi Khương Hề dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh: "Cậu đã quên che giấu hương vị linh hồn."
Suy cho cùng thì Chủ thần khác với người phàm, linh hồn của người phàm không màu không vị, mà Chủ thần thì không giống vậy, ở thế giới trước Úy Lam đã chú ý tới hương vị của Khương Hề, rất dễ ngửi, là mùi thơm ngọt ngào hòa lẫn với cảm giác mát lạnh, còn có một chút.. tươi mới?
Tên nhóc mới vừa chào đời đã dám đến Đại Vũ Trụ tìm chết.
Ánh mắt Úy Lam bỗng trở nên sâu không thấy đáy, nhoáng cái sát ý đã trỗi dậy, đang muốn chấm dứt cái người to gan làm loạn trước mặt này ngay và luôn, thì bỗng dưng bị nắm lấy ngón tay.
Khương Hề nhắm mắt lại, bắp chân hơi run, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Trước khi chết, anh có thể thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của em được không?" Cậu không ngốc, ngược lại còn cực kì thông minh, cho dù vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng tuyệt đối có thể cảm nhận được tính mạng mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Hương vị tươi mới tuyệt diệu trên người Khương Hề phả tới, Úy Lam hơi sững lại, nguyện ý nghe thử yêu cầu nhỏ nhoi của cậu.
"Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu," Khương Hề lầm bầm: "Em liền muốn.." Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, hôn lên môi Úy Lam một cái.
Đối phương chủ động đứng gần cậu như vậy, còn cúi đầu, hơn nữa khoảng cách chiều cao của hai người lại vừa đẹp, hôn không tốn sức chút nào.
Tốc độ phản ứng của Úy Lam cũng không chậm, nhoáng cái bèn muốn túm người quăng ra, nhưng trong 0, 01 giây đó anh đã quên mất rằng hiện giờ Khương Hề chỉ mặc một chiếc