"Giết tôi chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng không được làm nhục như vậy, anh xé quần áo tôi, vậy cho tôi mượn cái áo khoác với?" Khương Hề nói với sắc mặt khó coi.
Hiện giờ cậu đâu thể lột quần áo của thi thể dưới đất để mặc được.
Nếu là người khác, Úy Lam chắc chắn sẽ tốt bụng cho mượn áo khoác gì đấy, nhưng anh nhìn Khương Hề, mắt lườm nguýt, nếu trực tiếp đi ra thì người bên ngoài sẽ điên mất, im ỉm một hồi, cởi áo khoác ra ném qua.
Chiếc áo khoác này là kiểu áo măng tô dài nửa người, Úy Lam mặc vào trông vừa đẹp vừa ngầu, Khương Hề trùng hợp nhỏ hơn đối phương một size, tròng lên người là vừa vặn luôn, ngực cũng có thể che lại được.
Cậu vươn tay làm tư thế dừng lại: "Nếu tôi muốn chạy thật, nhất thời anh cũng không bắt được, cho nên tạm dừng tay trước đã nhé?"
Úy Lam không nói chuyện, đứng yên tại chỗ xem như cam chịu, Khương Hề đi tới trước cửa mở cửa cho mấy người bên ngoài, đồng thời sửa sang lại biểu cảm, trở lại bộ dạng ngây thơ vô tội.
Vốn dĩ phát hiện bên này khác thường chỉ có một người chơi oldbie, nhưng tiếng gõ cửa của hắn quá lớn, lúc này mới kéo theo những người khác.
Sau khi vào cửa, mọi người đều nhìn thấy xác chết nằm dưới đất, trùng hợp trước đó không lâu người này từng xảy ra xung đột với Khương Hề và Úy Lam, trong lúc nhất thời chúng người chơi đều nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ, chuyện tàn sát lẫn nhau giữa người chơi xảy ra không ít, nhưng đều là ngấm ngầm, ngang nhiên quá sẽ dễ bị nhắm vào.
Một gã người chơi đeo mắt kính sắc mặt u ám dẫn đầu lên tiếng: "Chẳng qua chỉ là cãi nhau chút thôi, vậy mà cũng trực tiếp ra tay giết người được hả?"
Người này là gã duy nhất đeo mắt kính trong đội ngũ, thoạt nhìn cũng chẳng phải tốt lành gì, Khương Hề cũng có chút ấn tượng với gã, giải thích: "Không phải như những gì anh nghĩ đâu, tên người chơi này lúc trước theo dõi tôi lên phòng sách, muốn giở trò với tôi, nhưng mà chúng tôi gặp phải.. thứ đó, gã chết trong tay thứ đó."
Khương Hề càng nhớ lại thì sắc mặt càng tái nhợt, như thể đã phải chịu sự kinh hãi gì ghê gớm lắm, khiến người khác không khỏi nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Thiến Thiến không kiên nhẫn mở miệng: "Nói rõ là thứ gì đi!"
Khương Hề cúi đầu thầm lườm nguýt, ứ nói đấy.
Người đàn ông mặc âu phục tên Lương Bỉnh bên cạnh cô ta khẽ ho một tiếng, khuyên nhủ: "Newbie sợ hãi với một thứ gì đó ở thế giới Game là chuyện bình thường, nhưng cô cần thiết phải nói rõ ra, bằng không chúng ta sẽ không có cách nào phân tích manh mối, không đảm bảo được sự an toàn của mọi người, còn vị này nữa tại sao cũng ở trong phòng?" Câu cuối cùng của hắn bèn hướng tầm mắt về phía Úy Lam.
"Úy tiên sinh là người đầu tiên nghe được tiếng kêu cứu của tôi," Khương Hề chủ động ôm chuyện: "Chẳng qua sau khi vào phòng không hiểu tại sao cánh cửa lại tự động đóng lại? Lúc các anh ở bên ngoài gõ cửa, thì thứ kia mới biến mất." Cậu đổ hết mọi chuyện cho quỷ quái, trợ giúp Úy Lam cùng nhau xóa bỏ hoài nghi, là vì để đối phương không khai mình ra.
Các người chơi ở hiện trường không ít người tin vào lời nói của Khương Hề, nhưng đa số đều giữ thái độ hoài nghi, lại không định tiếp tục hỏi nhiều về cái chết của người dưới đất này, suy cho cùng thì mọi người cũng chẳng quen biết gì.
"Rồi thì sao? Phiền cô hãy miêu tả rõ ràng 'thứ đó' rốt cuộc là cái gì? Trông ra làm sao?" Thiến Thiến càng ngày càng không ưa Khương Hề, giọng điệu cũng chẳng tốt lành, bởi vì lúc nãy cậu không thèm đếm xỉa gì đến mình.
Đây chỉ đơn thuần là ác ý, Thiến Thiến cũng không làm chuyện gì có lỗi với Khương Hề, nhưng về phương diện thái độ thì chẳng thân thiện gì cho cam.
Đối với việc này cậu chỉ cười: "Dựa vào cái thái độ này của cô, mắc gì tôi phải nói cho cô? Bởi vì cô là oldbie? Thím à cô đúng là old thật ớ."
Thiến Thiến: "Mày!"
"Thiến Thiến!" Lương Bỉnh khẽ nhíu mày: "Cô Khương cũng không làm gì sai, cô hành xử bớt bớt lại đi."
Thiến Thiến cực kỳ không phục, nhưng sau khi nghe Lương Bỉnh ngăn cản, vậy mà thật sự không lên tiếng nữa.
Khương Hề chợt nghĩ, xem ra phải định vị lại lần nữa mối quan hệ giữa cô ta và Lương Bỉnh rồi.
Cuối cùng Khương Hề vẫn miêu tả sơ qua về 'thứ đó', khái quát thành một chữ: Quỷ.
Mọi người lập tức trở nên yên tĩnh, những người chơi oldbie vốn cũng đoán được, nhưng